Tôi và vợ cũ chia tay đã 2 năm, không phải vì hết yêu, mà vì áp lực từ mẹ tôi quá khắt khe, suốt ngày bắt bẻ chuyện “không đẻ được”.Cô ấy đi trong im lặng. Tôi cũng không níu kéo vì… lúc ấy nghĩ: “Chắc duyên hết rồi.”
Ai ngờ một hôm, bạn học cũ nhắn cho tôi:
– “Hình như vợ cũ ông đang nằm viện sản, một mình.”
Tôi choáng váng.“Sản?” – Nghĩa là sinh con?
Tôi bỏ tất cả chạy vào bệnh viện.
Tới nơi, tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh, tim đập thình thịch.Cô ấy nằm đó, gầy rộc, mắt nhắm nghiền.Bên cạnh không có ai ngoài một tờ giấy dán trên đầu giường.
Tôi chưa kịp đọc kỹ thì vợ mới tôi — không hiểu bằng cách nào — cũng lao vào.Mặt đỏ gay, giọng the thé:
– “Anh giỏi đấy! Ra vẻ đi công tác, hóa ra đi thăm con đàn bà cũ? Tính quay lại hả?”
Y tá vội can thiệp, bệnh nhân bên cạnh cũng ngó đầu sang.
Tôi xấu hổ, lùi bước, định kéo cô ấy ra ngoài thì ánh mắt tôi vô tình chạm vào dòng chữ trên tờ giấy dán đầu giường:
“Tên người bảo lãnh viện phí: Nguyễn Thị L — Vợ chồng: Trần Minh T. Số tiền đặt cọc: 80 triệu. Ghi chú: thai đôi — sinh mổ.”
Tôi chết lặng.Tên tôi rõ rành rành ở đó — nhưng tôi nào có biết gì?
Tôi quay sang nhìn vợ cũ, bây giờ đã mở mắt, ánh mắt bình thản.
– “Tôi đã định không bao giờ nói ra. Nhưng đến nước này thì… đúng, hai đứa trẻ là con anh.”
“Anh từng nghĩ tôi không thể có con, đúng không?”“Không phải tôi không có khả năng — mà là tôi không muốn sinh con cho một gia đình không tôn trọng mình.”
Lúc này, vợ mới tôi lắp bắp:
– “Anh… anh giấu tôi chuyện này bao lâu rồi?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì vợ cũ buông nhẹ:
– “Đừng lo. Tôi không cần anh nhận con. Chỉ muốn anh biết, có những thứ mất rồi thì đừng mong lấy lại. Nhất là… lòng tin.”
Tôi quay đi, đầu óc quay cuồng.Thì ra, tôi đã tự tay đánh mất cả ba: vợ cũ, hai đứa con… và cả tư cách làm người đàn ông tử tế.