Nghe tin tôi đến thăm vợ cũ nằm viện, vợ mới tới làm loạ:;n hết cả lên, lúc này tôi mới giật mình nhìn vào đầu giường bệnh, hoá ra mình đã bị l:;ừa cả một đống chỉ vì…
Tôi và vợ cũ chia tay đã 2 năm, không phải vì hết yêu, mà vì áp lực từ mẹ tôi quá khắt khe, suốt ngày bắt bẻ chuyện “không đẻ được”.
Cô ấy đi trong im lặng. Tôi cũng không níu kéo vì… lúc ấy nghĩ: “Chắc duyên hết rồi.”
Ai ngờ một hôm, bạn học cũ nhắn cho tôi:
– “Hình như vợ cũ ông đang nằm viện sả-n, một mình.”
Tôi choá/ng vá/ng.
“Sản?” – Nghĩa là sinh con?
Tôi bỏ tất cả chạy vào bệnh viện.
Tới nơi, tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh, tim đập thình thịch.
Cô ấy nằm đó, gầy rộc, mắt nhắm nghiền.
Bên cạnh không có ai ngoài một tờ giấy dán trên đầu giường.
Tôi chưa kịp đọc kỹ thì vợ mới tôi — không hiểu bằng cách nào — cũng lao vào.
Mặt đỏ gay, giọng the thé:
– “Anh giỏi đấy! Ra vẻ đi công tác, hóa ra đi thăm con đàn bà cũ? Tính quay lại hả?”
Y tá vội can thiệp, bệnh nhân bên cạnh cũng ngó đầu sang.
Tôi xấ-u h-ổ, lùi bước, định kéo cô ấy ra ngoài thì ánh mắt tôi vô tình chạm vào dòng chữ trên tờ giấy dán đầu giường:
Tôi chế-t lặng quay sang nhìn vợ cũ, bây giờ đã mở mắt, ánh mắt bình thản tuyên bố
Lúc này, vợ mới tôi lắp bắp làm loạn lên.
Trời ơi, hoá ra tôi đã bị l:;ừa cả một đống chỉ vì…
Tôi chết lặng quay sang nhìn vợ cũ, bây giờ đã mở mắt, ánh mắt bình thản tuyên bố:
– “Đừng lo. Đứa bé không phải con anh đâu.”
Vợ mới tôi há hốc mồm:
– “Cái gì?! Thế cô định lừa ai hả?”
Vợ cũ nhìn cô ấy – rồi nhìn tôi – giọng vẫn nhẹ như gió thoảng:
– “Tôi chưa từng có ý lừa ai. Nhưng tôi cần một người đàn ông đứng tên để được quyền làm thủ tục sinh, vì tôi…” – cô ấy đưa tay lên xoa bụng – “đã tự đi xin con bằng phương pháp khác.”
Tôi nghẹn họng. Đến lúc ấy tôi mới nhìn kỹ tờ giấy dán đầu giường:
Tên cha: Không công bố.
Trạng thái: Sinh con một mình – Bệnh viện hỗ trợ đặc biệt.
Lý do từ chối cung cấp thông tin: Không liên quan người chồng cũ.
Tôi thấy tim mình rơi xuống đáy.
Hoá ra… không phải cô ấy mang thai để níu kéo tôi.
Không phải cô ấy cần tôi quay lại.
Mà chỉ đơn giản — cô ấy đã chọn làm mẹ, một mình.
Cô ấy quay mặt đi, nói rất khẽ nhưng từng chữ như dao cứa:
– “Ngày tôi còn là vợ anh, tôi đã chạy chữa suốt một năm. Anh đâu có biết. Một lần đi khám phụ khoa về, anh còn bực vì tôi không kịp nấu cơm đúng giờ.”
Tôi cứng người.
Vợ mới tôi cũng im bặt, đứng chết trân.
– “Cuối cùng, mẹ anh bảo tôi ‘vô sinh’, rồi anh nghe theo bà đuổi tôi ra khỏi nhà.” – cô cười buồn – “Bác sĩ nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là do anh có vấn đề. Nhưng tôi không nói. Vì tôi biết… anh không đủ can đảm để chịu sự thật đó.”
Cả phòng lặng đi.
Tôi mở miệng, khàn đặc:
– “Anh… xin lỗi.”
Cô ấy khẽ lắc đầu:
– “Muộn rồi. Tôi không cần anh nhận lỗi, cũng chẳng cần anh chịu trách nhiệm. Tôi chỉ cần anh… đừng làm phiền cuộc sống mới của mẹ con tôi.”
Tôi đứng đó, nhìn bụng cô ấy nhô lên dưới tấm chăn trắng – cảm giác nghèn nghẹn như chính mình đánh mất thứ quý giá nhất đời mà còn không biết mình đã mất từ bao giờ.
Vợ mới tôi lắp bắp:
– “Anh… anh từng nói cô ta không sinh được cơ mà?!”
Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt trống rỗng:
– “Ừ. Vì anh tin mẹ anh hơn tin vợ mình.”
Cô ấy ôm con vào lòng. Ánh mắt không còn oán trách. Chỉ còn sự bình yên mà tôi không còn thuộc về.
Tôi chậm rãi bước lùi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc cửa sắp đóng lại, tôi nghe tiếng vợ cũ nói với y tá:
– “Lát nữa em cho bé lên phòng chăm sơ sinh nhé. Tôi muốn ôm con lần đầu.”
Con.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy mỉm cười rạng rỡ kể từ ngày rời khỏi tôi.
Tôi chợt hiểu…
Tôi không chỉ mất một người vợ.
Tôi đã mất luôn một gia đình mà đáng lẽ có thể là của mình – nếu ngày đó tôi chịu tin cô ấy.

