Ở xã biên giới Tân Phong, ai cũng biết ông Lam là người giàu nhất vùng, buôn hàng biên giới mấy chục năm, dựng được biệt thự to nhất xã.Ông có 3 đứa con trai: Thành – 32 tuổi, Thắng – 28 tuổi, và Tín – 22 tuổi. Đứa nào cũng quen ăn sung mặc sướng, chẳng thiếu thứ gì.
Trong nhà còn có cô giúp việc tên Lành, hơn 40 tuổi, theo gia đình ông từ lúc các cậu còn bé tí.
Tuần trước, ông Lam đi chuyến hàng sang biên giới, dự định 3 ngày mới về. Nhưng việc xong sớm, ông bắt xe về ngay trong đêm.
Ông không báo trước cho ai.
1. Cảnh tượng khiến ông đông cứng
Khoảng 5 giờ sáng, ông mở cửa bước vào biệt thự. Nhà yên ắng, đèn phòng khách hắt ánh sáng mờ vào hành lang.
Ông đi thẳng lên phòng ngủ để thay đồ. Nhưng vừa mở cửa phòng, ông đứng khựng lại.
Ba đứa con trai đang hì hục đào nền gạch ngay góc phòng ngủ của chính ông.
Trên sàn nhà là gạch bị lật lên, bụi bay mù mịt.
Cô Lành đứng cạnh, mặt tái mét, tay ôm chặt cái cuốn nhật ký cũ.
Ông gầm lên:
– Mấy đứa đang làm cái gì vậy?!
Ba đứa con quay ngoắt lại. Tất cả đều hoảng sợ, nhưng không có vẻ gì là… hối lỗi. Thành – thằng cả – chống tay thở dốc:
– Ba… tụi con đang tìm thứ này.
Nó chỉ xuống cái hố vừa đào.
Trong hố có một hộp gỗ cũ kỹ bị khóa bằng ổ khóa rỉ sét.
Mặt ông Lam tái đi.
Không thể nào…
2. Bí mật 30 năm trước
Cô Lành bước tới, đôi mắt đỏ hoe:
– Ông Ba… tới lúc rồi. Tôi xin lỗi, tôi giữ bí mật này 30 năm rồi… nhưng họ biết hết rồi.
Ông Lam lắp bắp:
– Ai cho phép mấy người đụng vào cái đó?!
Thắng – con trai giữa – chỉ vào cuốn nhật ký trong tay cô Lành:
– Tụi con đọc được trong này. Là của má.
Ông Lam giật mình.
Cuốn nhật ký ấy… là của bà Lệ – vợ ông Lam, người đã mất hơn 20 năm trước vì tai biến. Sau khi bà mất, ông đem cuốn nhật ký đó giấu đi, không bao giờ mở lại.
Tín – thằng út – chậm rãi nói:
– Má viết rõ… má nghi có người đầu độc giet má.
Không khí trở nên lạnh cứng.
Ông Lam siết chặt tay:
– Vớ vẩn! Má tụi bây bị tai biến, không phải đầu độc!
Nhưng Thành ném xuống sàn tấm giấy xét nghiệm độc tố mà tụi nó vừa tìm được từ trong hộp gỗ.
Ông Lam nhìn thấy tờ giấy quen thuộc, tim ông thắt lại.
Đó là tờ kết quả mà ông từng giấu – kết quả cho thấy trong máu bà Lệ có dấu vết của thuốc trừ sâu.
3. Sự thật bị chôn giấu
Ba đứa con đứng vây quanh:
– Ba giấu cái gì dưới nền nhà? Tại sao má chết lại có chất độc trong người? Tại sao cuốn nhật ký viết ba ngoại tình, rồi má bị đầu độc sau một tháng?
Cô Lành run giọng:
– Tôi… chính tôi là người phát hiện kết quả độc tố. Má tụi bây đưa tôi tờ đó trước khi mất. Bà dặn tôi nếu sau này ba tụi bây lớn, hãy đưa cho tụi nó biết sự thật.
Ông Lam hét lên:
– Không đúng! Không phải như vậy!
Nhưng bàn tay ông run rẩy. Rõ ràng ông đang sợ.
Tín – đứa út ít nói nhất – cúi xuống mở hộp gỗ.
Trong đó có:
1 tờ giấy xét nghiệm độc tố
1 phong bì ảnh
1 sợi dây chuyền bà Lệ hay đeo
và một đoạn ghi âm trong USB
Thắng bật USB.
Trong đó phát ra giọng của bà Lệ, yếu ớt:
“Nếu ai nghe được, nghĩa là tôi đã không qua khỏi. Tôi biết mình bị đầu độc… nhưng không phải bởi chồng. Anh Lam không giet tôi… Người làm chuyện này là người mà tôi tin tưởng nhất…”
Cả phòng nín lặng.
Bà ấy nói tiếp:
“… người đó muốn thay chỗ của tôi trong nhà này.”
Mọi ánh mắt lập tức quay sang cô Lành.
Mặt cô tái xanh, rồi gào lên:
– Không phải tôi!!! Tôi thề! Tôi chăm bà như mẹ ruột! Tôi còn là người phát hiện ra bà bị đầu độc!
USB tiếp tục:
“… là em gái ruột tôi – dì Mai.”
Ba đứa con bàng hoàng.
Cả xã đều biết dì Mai – em gái bà Lệ – từng sống chung vài tháng rồi bất ngờ bỏ đi ngay trước khi bà Lệ qua đời. Không ai biết lý do.
4. Sự thật cuối cùng
Trong phong bì ảnh là những tấm hình chụp lén: dì Mai lén bỏ chất gì đó vào ly thuốc bổ của bà Lệ.
Ông Lam sụp xuống ghế.
Giọng ông nghẹn lại:
– Ba biết… Ba biết từ 20 năm trước. Nhưng dì Mai đã bỏ trốn sang biên giới, luật pháp thời đó khó xử. Ba giấu để tụi con không lớn lên với hận thù.
Thành gằn giọng:
– Vậy tại sao phải chôn hết dưới nền nhà?!
– Vì ba sợ tụi bây biết, sợ tụi bây trả thù rồi hỏng cả đời.
Ông bật khóc.
Lần đầu tiên trong đời, ba đứa con thấy người đàn ông cứng rắn ấy khóc như một đứa trẻ.
5. Kết cục
Sau hôm đó, ba anh em quyết định báo công an. Vụ án 20 năm trước được mở lại nhờ bằng chứng vật chất và nhân chứng.
Dì Mai – đã sống ở tỉnh khác – bị bắt sau 3 tuần điều tra.
Cô Lành được minh oan, còn thành người của gia đình thật sự, không chỉ là giúp việc nữa.
Còn ông Lam…
Ông già đi trông thấy, day dứt vì 20 năm chôn giấu bí mật khiến gia đình chìm trong nghi kỵ.
Nhưng ba đứa con hiểu ra một điều:
Không phải ai giấu bí mật cũng vì tội lỗi — đôi khi là vì họ muốn bảo vệ những người họ yêu.

