Ngày anh Tấn đi xuất khẩu lao động, cả làng kéo đến tiễn, ai cũng khen “đi mấy năm nữa về là giàu to”. Hôm ấy, vợ anh – chị Lan – đứng lặng ở đầu ngõ. Anh hứa chắc nịch:
– Ba năm thôi, anh về, mình xây nhà mới, ráng đợi anh.
Có một điều bất ngờ là khi chồng đi vắng thì chị Lan bụng bất ngờ lùm lùm. Thiên hạ khi ấy dị nghị lắm, người độc mồm bảo:
– Chồng vừa đi đã chửa hoang rồi…
CHị có nói cũng chẳng ai thèm quan tâm. Chỉ có người mẹ chồng già là luôn động viên Lan vì bà tin cô là cô con dâu hiếu thảo chứ không phải người hư hỏng. Có lẽ lời ong tiếng ve của dân làng đã tới được tận tai Tấn ở đất nước xa xôi kia. Thế nên từ khi đi XKLĐ Tấn không gỉ 1 đồng nào về cho vợ.
Khi Lan sinh con chỉ có đúng 1 triệu trong người. Nhưng thằng bé sinh ra giống bố y đúc, làng xóm lúc này mơí bơts lơì gièm pha. Thấy Lan vừa mới sinh con nhỏ đã lại mò cua bắt ốc lănj lội thì bĩu môi:
– Gớm chồng đi XKLĐ gửi về mỗi tháng cả trăm triệu mà còn bày đặt đi mò cua bắt ốc.
– Làm gì có đâu bác, có tiền mẹ con cháu đã không phải khổ.
– Cô cứ giấu. Thằng cháu tôi ở xóm bên nó làm gần chỗ chú Tấn nó bảo lương chú ấy tháng 1 trăm mấy chục triệu mà. Tiền chết chẳng mang đi được đâu.
Những lời đó như dao cứa. Chị nuốt nước mắt, không thanh minh. Mẹ chồng chị – bà Nhàn – chỉ biết ngồi nhìn, thương con dâu mà không dám nói gì.
Ba năm trôi qua chồng không về cũng không gưỉ 1 đồng, Lan chăngr còn nghĩ đến ngày anh gưỉ tiền về nữa. Chắc Tấn giữ lại lúc về sẽ xây dựng nhà cửa cho cả nhà có cuộc sống sung sướng như lơì anh hứa trước khi đi. Cứ thế bẵng đi 6 năm, con trai của 2 người đã 5 tuổi, giống bố y đúc. Hôm ấy đang đi làm ngoài đồng thì có người chạy ra báo tin với Lan rằng chồng cô đaz về. Lan mừng mừng tủi tủi bỏ cuốc chạy về ngay.
Ngày Tấn trở về, ai cũng tò mò. Anh bước xuống xe, tay xách vali, miệng cười hả hê:– Sáu năm rồi, cuối cùng mình cũng mang được 4 tỷ về nhà.
Nhìn thấy vợ con Tấn nhếch mép:
– Mẹ con cô không ôm nhau cuốn xéo đi còn ở lì nhà tôi làm gì. Cái loại vợ chồng đi lao động khó nhọc ở xứ người còn mình thì ở nhà chửa hoang. Không biết nhục à??
– Không… Không phải đâu… Thằng Hoàng là con anh mà.
– Con tôi…? Tôi không có đứa con đó. Nó không phải con tôi. Không bao giờ. Cút hết đi…
Tấn đẩy vợ và con ra khỏi nhà rồi khóa chătj cổng lại. Anh bước vào nhà, tiến đến bên ngươì mẹ măts đã lòa, giờ chỉ ngồi 1 chỗ:
– Mẹ ơi con về rồi đây. Từ giờ mẹ con ta sẽ sống sung sướng.
– Con về rồi à Tấn. Con gọi mẹ con cái Lan về đi, nó là đưá con dâu tốt lăms.
– Tốt cái gì, con đuổi cả 2 mẹ con cô ấy đi rồi.
– Hả, sao lại đuổi. Con đi tìm mẹ con nó về ngay…
Đúng lúc này có người hớt hải chạy vào:
– Cô Lan… Cô Lan ôm thằng bé ra sông rồi… không ai cứu kịp.
Anh Tấn sững người, tim như ngừng đập. Anh không tin. Chạy như điên ra bờ sông, chỉ còn thấy đôi dép của vợ nằm lại, áo con trôi lềnh bềnh.
Bà Nhàn quỵ xuống, nức nở:
– Con ơi, là lỗi của mẹ, lỗi của con nữa. Mẹ giấu không dám nói…
Giọng bà đứt quãng trong tiếng gió:
– Thằng bé là con ruột của con. Hôm con đi, Lan đã có thai được gần 2 tháng. Mẹ sợ con lo nghĩ nên không nói. Con nghi ngờ, không gửi tiền, nó khổ quá mà chẳng dám than. Nó vẫn tin con sẽ về, vẫn giữ lời hứa của con từng nói…
Anh Tấn khuỵu xuống, nước mắt hòa với bùn đất. Trong đầu anh hiện lên từng dòng tin nhắn cũ – những lời vợ hỏi thăm, những lần anh lạnh lùng im lặng vì nghi ngờ.
Giờ thì 4 tỷ cũng vô nghĩa. Chỉ còn lại căn nhà hoang lạnh, bờ sông sâu hun hút và tiếng gió rít qua những bụi tre – nơi hai mẹ con người vợ tảo tần đã nằm lại, mang theo cả niềm tin lẫn tình yêu không bao giờ trở lại.

