Tôi và Hùng kết hôn đã hơn 7 năm. Chúng tôi có một cô con gái lên 6 tuổi, ngoan ngoãn và xinh xắn. Trong mắt mọi người, gia đình tôi là hình mẫu lý tưởng: chồng giỏi kiếm tiền, vợ đảm đang, con cái nếp tẻ (dù chưa đủ) nhưng luôn ngập tiếng cười. Nhiều người hay rỉ tai hỏi sao tôi không sinh thêm con trai để “chắc chân”. Thú thật, tôi cũng muốn sinh thêm cho vui cửa vui nhà, trai hay gái với tôi đều là lộc trời cho. Nhưng mấy năm nay, dù thả tự nhiên, bồi bổ đủ kiểu, tin vui vẫn bặt vô âm tín. Hùng chưa bao giờ tạo áp lực cho tôi. Anh luôn nói: “Có em và con là anh đủ mãn nguyện rồi”. Chính sự thấu hiểu giả tạo ấy đã khiến tôi tin tưởng anh tuyệt đối.
Thay vì âu lo, tôi chăm chút bản thân, cùng chồng đi du lịch để hâm nóng tình cảm. Tôi cứ ngỡ cuộc hôn nhân này là một bức tranh hoàn hảo, cho đến khi vết nứt xuất hiện từ chính người tôi tin tưởng nhất.
Tôi có một cô bạn thân tên Quỳnh, chơi với nhau từ thời cấp ba. Quỳnh xinh đẹp, sống thiên về cảm xúc và lận đận tình duyên. Lần gần nhất, tôi tưởng cô ấy sẽ lên xe hoa, nào ngờ Quỳnh tuyên bố làm mẹ đơn thân. Cô ấy giấu biệt tăm danh tính cha đứa bé, chỉ nói: “Tao không muốn dính dáng đến gã đó nữa, tao sẽ tự nuôi con”. Thương bạn thân một mình bụng mang dạ chửa, tôi thường xuyên qua lại, mua sắm đồ sơ sinh, tẩm bổ cho cô ấy. Tôi coi Quỳnh như chị em ruột, chẳng tiếc thứ gì.
Vừa rồi, Quỳnh sinh sớm hơn dự kiến. Lúc đó, tôi và Hùng đang đi nghỉ dưỡng ở Đà Lạt kỷ niệm ngày cưới. Không thể về ngay, tôi nóng lòng muốn gửi chút quà mừng cho mẹ tròn con vuông. Hôm ấy, Hùng đang tắm. Điện thoại của tôi hết pin nên tôi cầm máy của chồng để chuyển khoản cho Quỳnh. Mật khẩu ngân hàng và điện thoại của anh tôi đều biết, vì anh luôn tỏ ra minh bạch.
Tôi chuyển ngay 10 triệu đồng với nội dung: “Mừng con trai chào đời, hay ăn chóng lớn”. Lệnh chuyển tiền vừa thành công, chưa đầy 1 phút sau, màn hình điện thoại sáng lên tin nhắn phản hồi từ Quỳnh. Tôi cứ nghĩ đó là lời cảm ơn sướt mướt như mọi khi. Nhưng không, dòng tin nhắn hiện lên khiến tôi chết lặng, máu trong người như đông cứng lại: “Sao cho em nhiều tiền vậy, anh để dành đó còn mua nhà mua xe cho mẹ con em. Anh mau về đến thăm con trai của mình nhé! Thằng bé giống anh như đúc.”
Trời đất trước mắt tôi như sụp đổ tối sầm. Tôi phải bấu chặt tay vào cạnh bàn để khỏi ngã quỵ vì cơn “sốc ngất”. Từng chữ, từng chữ như mũi dao đam nát tim tôi. “Con trai của mình”, “giống anh như đúc”. Hóa ra, người đàn ông bí mật của Quỳnh chính là chồng tôi. Hóa ra, lý do Quỳnh làm mẹ đơn thân là vì cô ta đang chờ đợi để cướp chồng bạn. Và Hùng – người chồng mẫu mực của tôi – ra ngoài tìm con trai nối dõi vì tôi không thể sinh được nữa.
Tiếng nước chảy trong nhà tắm vẫn rào rào. Tôi run rẩy, nước mắt trào ra nhưng tôi cắn chặt môi không để phát ra tiếng động. Bản năng của một người phụ nữ bị tổn thương muốn lao vào nhà tắm, ném chiếc điện thoại vào mặt gã chồng tồi tệ kia. Nhưng lý trí của tôi đã kịp thời ngăn lại. Nếu làm ầm ĩ bây giờ, tôi được gì? Một lời xin lỗi sáo rỗng? Hay họ sẽ công khai đến với nhau? Không, tôi không thể để họ hả hê như vậy.
Tôi nhanh tay chụp lại màn hình tin nhắn, gửi sang một tài khoản đám mây bí mật của mình, sau đó xóa sạch dấu vết tin nhắn trên máy Hùng. Tôi đặt điện thoại về chỗ cũ, lau khô nước mắt, hít một hơi thật sâu để lấy lại vẻ bình thản. Những ngày còn lại của chuyến đi là địa ngục trần gian đối với tôi. Tôi vẫn phải cười nói, vẫn phải đóng vai người vợ hạnh phúc bên cạnh kẻ phản bội. Nhưng trong đầu tôi, một kế hoạch trả thù đã bắt đầu hình thành.
Trở về thành phố, tôi vẫn chưa đến thăm Quỳnh ngay. Tôi thuê thám tử tư âm thầm thu thập thêm bằng chứng. Chỉ trong một tuần, tôi có đủ hình ảnh Hùng lui tới căn hộ thuê của Quỳnh, thậm chí cả tờ giấy xét nghiệm ADN mà họ đã lén lút làm ngay khi đứa bé vừa chào đời.
Tôi bắt đầu than thở với Hùng về việc công ty gia đình nhà chồng đang gặp rắc rối pháp lý, cần tẩu tán tài sản sang tên tôi để tránh bị niêm phong nếu có sự cố. Hùng, vì đang chìm đắm trong niềm vui có con trai nối dõi và sự tin tưởng ngu ngốc rằng tôi vẫn là cô vợ ngây thơ, đã ký giấy chuyển nhượng căn nhà và chiếc xe sang tên tôi. Anh ta nghĩ đơn giản: “Của chồng công vợ, đi đâu mà thiệt”.
Khi mọi thủ tục pháp lý hoàn tất, cũng là lúc đứa bé đầy tháng. Tôi đề nghị tổ chức một bữa tiệc đầy tháng ấm cúng cho con của Quỳnh tại nhà hàng sang trọng, mời cả nhóm bạn thân và… bố mẹ chồng tôi đến dự với lý do: “Quỳnh neo đơn, con muốn nhận đứa bé làm con nuôi để lấy phước”. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ cho đến khi tôi bước lên sân khấu.
“Hôm nay, nhân ngày vui của bé, tôi có một món quà đặc biệt muốn dành tặng cho mẹ của bé – người bạn thân thiết nhất của tôi, và một người đàn ông bí mật đã góp công tạo nên thiên thần nhỏ này.”
Tôi ra hiệu, màn hình lớn phía sau không chiếu ảnh em bé, mà hiện lên bức ảnh chụp tin nhắn định mệnh hôm đó, kèm theo kết quả xét nghiệm ADN và loạt ảnh Hùng lén lút ôm hôn Quỳnh trước cửa khu trọ. Cả khán phòng ồ lên kinh ngạc. Mẹ chồng tôi ngất xỉu tại chỗ. Hùng mặt cắt không còn giọt máu, lao lên sân khấu định tắt máy chiếu nhưng đã bị bảo vệ (do tôi thuê) giữ lại. Quỳnh thì ngồi bệt xuống sàn, khóc lóc thảm thiết che mặt vì xấu hổ.
Tôi cầm micro, giọng đanh thép: “Tôi đã nộp đơn ly hôn lên tòa sáng nay. Căn nhà và xe hiện tại đã đứng tên tôi hợp pháp. Anh Hùng à, anh muốn có con trai, giờ anh đã toại nguyện. Nhưng anh sẽ phải nuôi con bằng hai bàn tay trắng. Còn Quỳnh, tình bạn 15 năm của chúng ta chấm dứt tại đây. Chúc hai người hạnh phúc với sự phản bội của mình.”
Tôi dắt con gái rời khỏi bữa tiệc trong tư thế ngẩng cao đầu. Hậu quả đến với họ nhanh hơn tôi tưởng. Hùng bị gia đình phản đối, bố anh đã cắt hết chức vụ của con trai ở công ty. Mất nhà, mất xe, mất việc, anh ta quay sang trách móc Quỳnh vì dòng tin nhắn tham lam đó mà lộ chuyện.
Quỳnh thì ê chề, không còn mặt mũi nào nhìn ai, phải ôm con về quê nương nhờ bố mẹ ruột nhưng cũng bị hàng xóm dị nghị. Cặp đôi “gian phu dâm phụ” ấy giờ đây ngày ngày cãi vã trong căn phòng trọ chật hẹp, vật lộn với bỉm sữa và túng thiếu. Còn tôi, đau đớn rồi cũng qua. Tôi nhận ra rằng, buông bỏ một kẻ không xứng đáng chính là cách yêu thương bản thân tốt nhất. Tôi và con gái bắt đầu một cuộc sống mới, bình yên và rực rỡ hơn bao giờ hết.

