Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Sau khi bị mẹ chồng tước quyền thừa kế 1000m2 đất 10 tỷ vì là “người dưng”, tôi chấp nhận. Tuy nhiên, khi bà phải nhập viện, tôi nhận được hơn 50 cuộc gọi cầu cứu. Câu nói dứt khoát của tôi sau đó đã biến sự tuyệt vọng của họ thành sự chết đứng kinh hoàng…

Sau khi bị mẹ chồng tước quyền thừa kế 1000m2 đất 10 tỷ vì là “người dưng”, tôi chấp nhận. Tuy nhiên, khi bà phải nhập viện, tôi nhận được hơn 50 cuộc gọi cầu cứu. Câu nói dứt khoát của tôi sau đó đã biến sự tuyệt vọng của họ thành sự chết đứng kinh hoàng…

Thanh Thanh 23 Tháng 12, 2025

Đám tang của anh Khánh vừa xong xuôi. Mùi nhang khói vẫn còn vương vấn trong không khí se lạnh, nhưng mùi tiền bạc và sự tính toán đã bắt đầu bốc lên ngột ngạt, lấn át cả nỗi đau.

Bà Thoa, mẹ chồng tôi, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành bọc nhung, vẻ mặt rắn rỏi không hề che giấu sự mệt mỏi, nhưng đôi mắt thì sáng quắc, tinh ranh như chim ưng. Hai cô em chồng, Ánh và Mai, đã sớm có mặt, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, đối lập hoàn toàn với bộ đồ tang trắng đã sờn màu của tôi.

“Chuyện tang ma xong rồi,” bà Thoa cất giọng khô khốc, như tiếng lá rụng. “Giờ là chuyện chính. Việc của Khánh, người ngoài chẳng thể lo, chỉ có máu mủ ruột rà mới gánh vác được thôi.”

Ánh, cô con gái cả, nhếch môi, ánh mắt lướt qua tôi như thể tôi là một món đồ nội thất thừa thãi. “Mẹ nói chí phải. Từ nay trở đi, việc nhà này, dĩ nhiên phải do con cái quyết định. Chứ người ngoài thì biết gì mà nhúng tay?” Cô ta cố ý nhấn mạnh hai từ “người ngoài,” khiến cổ họng tôi nghẹn đắng.

Tôi tên là An, vợ của Khánh, mẹ của bé Đăng ba tuổi. Tôi im lặng, ôm con trai nhỏ đang ngủ gật trong lòng, giữ khuôn mặt bình tĩnh đến mức vô cảm.

“Mảnh đất 1000 mét vuông ở mặt tiền đường lớn, vừa được định giá 10 tỷ,” bà Thoa nói tiếp, giọng bà dường như rung lên vì sự thỏa mãn khi nhắc đến con số đó. “Khánh mất rồi, tài sản này không thể cứ để đó. Mẹ quyết định, sẽ chia đều cho hai đứa.”

Ánh và Mai cùng lúc nở nụ cười rạng rỡ, cái cười thắng lợi không che giấu. Mai, cô em út, lên tiếng với giọng điệu ngọt xớt nhưng đầy vẻ bề trên. “Mẹ quả là công bằng. Dù sao thì, con gái ruột là cây vàng lá ngọc, còn ai kia… chỉ là bát nước hắt đi mà thôi. Lẽ nào mẹ lại đem tài sản cả đời của cha mẹ cho người dưng?”

Tôi cảm nhận được máu nóng dồn lên thái dương. Mười năm làm dâu, một lòng một dạ chăm sóc gia đình này, tôi đã trở thành “bát nước hắt đi”? Tôi hít một hơi sâu, đôi tay siết chặt lấy tấm lưng bé bỏng của con trai.

“Còn An và thằng Đăng thì sao, thưa mẹ?” Tôi hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ đến bất ngờ, như thể tôi chỉ đang hỏi về thời tiết.

Bà Thoa liếc nhìn tôi, một ánh nhìn đầy sự khinh miệt không cần che giấu. “Thằng Đăng là cháu đích tôn, mẹ sẽ nuôi. Còn cô, An à, cô là dâu, là người dưng. Cô nghĩ cô có quyền lợi gì ở đây sao? Cô có thể ở lại chăm sóc thằng bé, nhưng đừng mơ tưởng đến chuyện chia chác tài sản.”

Ánh bật cười khúc khích, tiếng cười như dao cứa vào tai. “Phải rồi, cô An. Cô cứ yên tâm làm tròn nghĩa vụ của một osin cao cấp không lương đi. Chăm sóc mẹ và thằng bé cho tốt vào. Còn tiền bạc, đấy là chuyện của người trong nhà.”

“Dù sao thì,” Mai thêm vào, “một mình cô nuôi con cũng vất vả. Nhưng mà, cô có phải kiều nữ chân dài gì cho cam, cô nghĩ cô có thể tái giá với ai được chứ? Cứ ở đây mà hầu hạ mẹ già, đấy là ân huệ lớn nhất mà mẹ dành cho cô rồi.”

Sự mỉa mai, châm biếm và áp bức cứ thế dồn dập đổ xuống. Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị ép lại, nhưng chính sự tức giận tột cùng lại mang đến một sự tĩnh lặng đáng sợ. Tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của gia đình này, và sự thật đó, dù cay đắng, lại giải thoát tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ba khuôn mặt đang hả hê kia. Một nụ cười nhẹ, rất nhẹ, lướt qua khóe môi tôi, một nụ cười mà tôi biết, sẽ khiến họ phải suy nghĩ.

“Con hiểu rồi, thưa mẹ,” tôi nói, giọng bình thản đến mức phi lí. “Dâu là người dưng, con gái mới là người nhà. Con sẽ ghi nhớ.”

Tôi không hề than khóc, không hề van xin, cũng không hề tranh cãi. Sự chấp nhận quá dễ dàng của tôi lại khiến bà Thoa và hai cô em chồng có chút hụt hẫng, nhưng rồi họ nhanh chóng gạt đi sự nghi ngờ đó. Sự im lặng của tôi được họ coi là sự thất bại, là sự cam chịu của một người phụ nữ đã mất đi chỗ dựa.

Sau ngày hôm đó, cuộc sống của tôi trong căn nhà này không hề thay đổi. Tôi vẫn là người chăm sóc bà Thoa, vẫn là người lo toan mọi việc trong nhà, vẫn là người đêm đêm ôm con trai nhỏ vào lòng và thầm thì kể về người cha đã khuất. Nhưng có một điều đã thay đổi: trái tim tôi. Nó đã chết đi một phần, nhưng phần còn lại thì trở nên cứng cỏi, lạnh lùng và đầy tính toán.

Tôi chăm sóc bà Thoa không vì tình yêu thương hay nghĩa vụ. Tôi làm tất cả những việc đó vì con trai tôi, vì tôi cần một nơi nương tựa cho đến khi tôi đủ sức mạnh để bước đi. Tôi chăm sóc bà với một sự chu đáo hoàn hảo, không một lời than vãn, không một phút giây lơ là, như một người máy được lập trình.

“Bà Thoa thật có phước,” hàng xóm thường nói. “Con dâu cô ấy chu đáo quá. Đến con gái ruột còn chưa được như thế.”

Ánh và Mai, sau khi nhận được tiền từ việc bán mảnh đất, chỉ ghé thăm qua loa. Họ đến, khoe khoang những chuyến du lịch sang trọng, những món đồ hiệu đắt tiền, và không quên buông lời châm chọc tôi.

“Cô An này, cô nên học nấu món Âu đi. Chồng mới của tôi chỉ thích ăn kiểu Tây thôi,” Ánh nói trong một lần ghé thăm, tay đeo chiếc đồng hồ kim cương lấp lánh. “À, mà sao cô cứ mặc mãi mấy bộ đồ u ám thế? Đã mất chồng rồi thì phải tìm cách làm mới mình chứ. Hay là… tiền không có thì khó mà tươi tắn được nhỉ?”

Tôi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lạnh buốt. “Tiền bạc thì cô lo, còn tôi lo cho mẹ. Dù sao thì, mẹ cũng bảo: người dưng thì lo việc ngoài, người nhà thì lo việc nhà.” Tôi cố ý lặp lại chính câu nói của bà Thoa, khiến sắc mặt bà hơi tái đi.

Mai thì mỉa mai hơn: “Chị An, tôi nói thật, chị nên biết ơn mẹ. Chị mà ra ngoài, với cái vẻ quê mùa chân chất này, ai thèm chứa chấp? Ở đây làm người giữ nhà kiêm bảo mẫu không lương cho thằng bé, còn có chỗ ăn chỗ ở, sướng hơn nhiều đấy.”

“Phải rồi,” tôi đáp, vẫn nụ cười bí hiểm đó. “Tôi phải cảm ơn vì đã được làm người dưng có trách nhiệm hơn cả người nhà vô tâm.”

Lời thoại của tôi luôn sắc như gươm, nhưng lại được bọc trong sự bình tĩnh đến đáng sợ. Họ càng mỉa mai, tôi càng lạnh lùng đáp trả bằng sự thật, khiến họ tức tối mà không thể bắt bẻ. Họ muốn thấy sự đau khổ, sự ghen tị của tôi, nhưng tôi chỉ cho họ thấy sự điềm nhiên của một người đã hoàn toàn buông bỏ.

Sự xung đột cứ thế âm ỉ cháy, nhưng tôi luôn là người kiểm soát ngọn lửa. Tôi đã chấp nhận thân phận “người dưng,” và chính cái thân phận đó lại cho tôi quyền được vô tâm với những cảm xúc mà lẽ ra tôi phải có với “người nhà.”

Thời gian trôi qua, đã gần hai năm kể từ ngày anh Khánh mất. Bé Đăng giờ đã lớn hơn, lanh lợi và là nguồn sống duy nhất của tôi.

Rồi biến cố ập đến. Bà Thoa bị đột quỵ, phải nhập viện khẩn cấp.

Tôi là người đưa bà đi. Căn nhà vắng lặng, chỉ có tiếng xe cứu thương xé toang màn đêm. Trong phòng cấp cứu, tôi ngồi một mình, im lặng nhìn qua cánh cửa kính mờ. Các bác sĩ hối hả, còn tôi thì bình thản một cách đáng sợ.

Đêm đó, tôi không hề gọi cho Ánh hay Mai. Tôi chờ đợi. Tôi chờ đợi khoảnh khắc mà tôi đã chuẩn bị từ lâu, khoảnh khắc mà sự im lặng của tôi sẽ nói lên tất cả.

Sáng hôm sau, tình trạng của bà Thoa có vẻ ổn định hơn, nhưng bà cần người chăm sóc 24/7. Tôi biết mình không thể gánh vác việc này một mình.

Tôi bắt đầu gọi điện.

Cuộc gọi đầu tiên là cho Ánh. Điện thoại đổ chuông hơn mười lần mới có người bắt máy.

“Alo, An à? Gì vậy? Tôi đang ở Singapore, bận lắm,” giọng Ánh đầy vẻ khó chịu.

“Chị Ánh. Mẹ nhập viện rồi. Bà bị đột quỵ, đang nằm ở khoa hồi sức đặc biệt,” tôi thông báo, giọng không chút cảm xúc.

Một thoáng im lặng ở đầu dây bên kia. Rồi Ánh cười gằn. “Ôi dào, có gì đâu. Mẹ già rồi thì phải bệnh chứ. Cô là dâu, là người đang ở đó, cô phải lo chứ gọi tôi làm gì? Cô nghĩ tôi rảnh để bay về vì một chuyện cỏn con thế này sao? Cô cứ thuê y tá đi, tiền nong tính sau.”

“Chị Ánh,” tôi lạnh lùng ngắt lời, “bác sĩ bảo cần người nhà ký giấy tờ gấp, và cần người túc trực thường xuyên. Tôi không phải người nhà.”

“Cô nói gì cơ?” Giọng Ánh bắt đầu gắt lên. “Cô là vợ của Khánh, là dâu của nhà này, không phải người nhà thì là gì?”

Và đó là lúc tôi tung ra đòn chí mạng đầu tiên.

“Chị quên rồi sao, chị Ánh? Chính mẹ đã dạy tôi: Dâu là người dưng, con gái mới là người nhà,” tôi nhấn mạnh từng chữ, giọng nói như băng. “Mẹ bệnh, thì chị phải gọi người nhà là chị chứ. Chị bảo tôi gọi làm gì? Người dưng như tôi thì biết gì mà lo chuyện đại sự của gia đình chị?”

Ánh chết lặng. Tôi nghe tiếng cô ta thở dốc. “Cô… cô dám…”

“Tôi dám,” tôi đáp lại, giọng dứt khoát. “Tôi chỉ đang làm theo đúng lời mẹ dạy thôi. Chị là con gái ruột, là người nhà, là người được mẹ chia tài sản 10 tỷ. Tôi là người dưng, không có một xu. Giờ mẹ bệnh, chị muốn tôi bỏ tiền túi ra lo cho mẹ chị sao? Chị nghĩ tôi là cái kho tiền không đáy à?”

Tôi cúp máy, không để cô ta kịp phản ứng.

Cuộc gọi thứ hai là cho Mai. Cô ta còn bận rộn hơn, đang đi nghỉ dưỡng ở Maldives.

“Alo, chị An à? Kìa, sao chị lại gọi giờ này? Mạng bên này chập chờn quá,” Mai than vãn.

Tôi lặp lại tình trạng của bà Thoa. Mai cũng có phản ứng tương tự như Ánh, thoái thác và đổ trách nhiệm.

“Chị An, chị làm quá lên rồi đấy. Mẹ làm sao thì cũng có chị ở đấy rồi. Chăm sóc mẹ là trách nhiệm của con dâu mà. Chị phải thể hiện hiếu nghĩa của mình đi chứ,” cô ta nói một cách trịch thượng.

“Hiếu nghĩa?” Tôi cười khẩy, giọng đầy châm biếm. “Cô Mai, cô nói hay quá. Nhưng hiếu nghĩa đó chỉ dành cho người trong nhà thôi. Tôi là người dưng. Hai năm trước, tôi đã chấp nhận làm người dưng, chấp nhận không được chia một xu nào trong 10 tỷ. Cô nghĩ chỉ cần một cái điện thoại là có thể biến người dưng thành con gái ruột sao? 10 tỷ đổi lấy hai năm tôi chăm sóc bà, tôi nghĩ là xứng đáng rồi.”

Tôi tiếp tục dùng lời lẽ sắc bén như dao cạo, nhắm thẳng vào sự tham lam và vô tâm của họ.

“Cô Mai, cô được chia tài sản, cô là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Tôi, một người phụ nữ không có tiền, không có quyền, không có danh phận. Giờ mẹ cô cần một khoản tiền lớn để chữa trị, cô nghĩ tôi lấy tiền ở đâu ra? Hay cô muốn tôi biến tình nghĩa thành tiền bạc, bán hết những món đồ cũ kỹ trong nhà để lo cho mẹ cô? Người nhà có trách nhiệm, người dưng thì không!”

Tôi cúp máy, để lại một khoảng lặng đầy kịch tính ở đầu dây bên kia. Tôi biết, sự mỉa mai của tôi đã đạt đến đỉnh điểm, sự châm biếm của tôi đã đâm thẳng vào nỗi sợ hãi lớn nhất của họ: trách nhiệm và chi phí.

Sau hơn 50 cuộc gọi nhỡ từ cả hai cô em chồng, cuối cùng họ cũng xuất hiện ở bệnh viện vào chiều hôm đó, mặt mày tái mét vì mệt mỏi và giận dữ.

“Cô An! Cô điên rồi sao?” Ánh gào lên, quên cả phép lịch sự ở hành lang bệnh viện. “Sao cô dám nói với tôi những lời đó? Cô nghĩ cô là ai mà dám dạy đời tôi?”

Mai cũng hùng hổ tiến đến. “Chị An, chị phải biết vị trí của mình! Chị đừng tưởng chị chăm sóc mẹ hai năm là có quyền thách thức chúng tôi. Chị quên tôi đã nói gì rồi sao? Chị chỉ là người giữ nhà thôi!”

Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt họ. Chiều sâu tâm lý của tôi lúc này là một sự bình thản hoàn hảo, sự bình thản của một người đã không còn gì để mất.

“Tôi không thách thức,” tôi nói, giọng trầm và rõ. “Tôi chỉ nhắc nhở các chị về những lời vàng ngọc mà mẹ đã dạy thôi. Tôi là người dưng, tôi không có quyền. Các chị là người nhà, các chị có 10 tỷ. Quyền lợi đi đôi với trách nhiệm. Giờ mẹ cần người nhà chăm sóc và tiền của người nhà để chữa bệnh.”

“Mẹ đã chia cho chúng tôi rồi, đó là của chúng tôi!” Mai hét lên.

“Đúng vậy,” tôi gật đầu. “Đó là của các chị. Và sức khỏe của mẹ, lẽ ra cũng phải là trách nhiệm của người được chia. Nếu các chị muốn tôi chăm sóc, thì tôi cần một hợp đồng rõ ràng, một mức lương xứng đáng, và một sự đảm bảo tài chính cho con trai tôi. Tôi không làm osin cao cấp không lương nữa.”

Ánh nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù, nhưng tôi thấy được sự sợ hãi. “Cô An, cô ác quá. Cô nhẫn tâm đến thế sao? Mẹ đang thập tử nhất sinh!”

“Nhẫn tâm?” Tôi lặp lại, nụ cười đầy châm biếm. “Chính các chị và mẹ đã dạy tôi bài học về sự thực dụng và vô tâm đó. Khi chồng tôi vừa mất, các chị đã gạt tôi ra khỏi tài sản. Giờ đây, khi mẹ bệnh, các chị lại muốn tôi phải thể hiện lòng nhân ái của một người đã bị tước đoạt mọi thứ sao? Sự nhân ái của tôi không rẻ mạt đến thế!”

Cả hai cô em chồng chết đứng. Họ nhận ra, người phụ nữ mà họ khinh thường, áp bức suốt hai năm qua, đã trở thành một đối thủ không thể xem thường.

Bỗng, tiếng cửa phòng bệnh mở ra. Bà Thoa, dù còn yếu ớt, đã tỉnh lại. Bà đã nghe thấy một phần cuộc tranh cãi.

“An… An con…” Giọng bà yếu ớt.

Tôi bước vào phòng. Ánh và Mai vội vàng chạy theo.

“Mẹ,” tôi nói, ánh mắt nhìn thẳng vào bà. “Con xin lỗi. Con là người dưng, con không thể lo cho mẹ.”

Bà Thoa rơi nước mắt. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy được sự hối hận và tủi nhục tột cùng trong ánh mắt bà. Bà đã dùng lời lẽ tàn nhẫn để tổn thương tôi, và giờ đây, chính những lời đó đang quay lại trừng phạt bà.

“An… Mẹ xin lỗi…” Bà thều thào.

Ánh và Mai cũng bắt đầu hoảng sợ thật sự khi thấy mẹ khóc.

“Mẹ ơi, bọn con sẽ lo. Con xin lỗi. Bọn con sẽ lo cho mẹ,” Ánh lắp bắp.

Sau đêm hôm đó, mọi chuyện đã thay đổi. Ánh và Mai buộc phải thay phiên nhau chăm sóc bà Thoa vì tôi đã dứt khoát rút lui. Họ phải đối mặt với thực tế: người mà họ nghĩ là yếu đuối, là kẻ hầu hạ, lại là người duy nhất có khả năng chăm sóc bà một cách hoàn hảo và chuyên nghiệp nhất. Họ phải chi tiền thuê y tá, mua thuốc men đắt đỏ, và đối mặt với sự mệt mỏi của việc túc trực.

Trong khi đó, tôi ở nhà, dành toàn bộ thời gian cho con trai và bắt đầu công việc kinh doanh online nhỏ của mình. Tôi đã dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi để mở một cửa hàng bán đồ thủ công và đồ lưu niệm.

Một tuần sau, bà Thoa đã ổn định và được về nhà. Nhưng bà Thoa về nhà không còn là “bà chủ” kiêu ngạo nữa. Bà đã yếu hơn rất nhiều, và quan trọng hơn, bà đã mất đi “người dưng” tận tụy nhất.

“An…” Bà gọi tôi, giọng đầy sự van lơn.

Tôi bước vào phòng. Ánh và Mai ngồi đó, vẻ mặt mệt mỏi và hối hận.

“Mẹ muốn nói gì ạ?” Tôi hỏi, vẫn giữ sự lạnh lùng.

Bà Thoa đặt tay lên tay tôi, những giọt nước mắt lăn dài. “Mẹ xin lỗi con. Tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ đã sai rồi. Con… con là người nhà. Con là con gái của mẹ.”

Ánh và Mai cũng lên tiếng. “An, bọn chị xin lỗi. Bọn chị đã quá đáng. Em về nhà đi, em lo cho mẹ và thằng Đăng đi. Bọn chị sẽ gửi tiền. Em muốn bao nhiêu cũng được.”

Đây là cao trào cảm xúc mà tôi chờ đợi. Tôi nhìn họ, nhìn sâu vào sự hối hận chân thành trong ánh mắt họ. Nỗi đau khổ của tôi đã được giải tỏa, không phải bằng sự trả thù, mà bằng sự thừa nhận của họ.

“Không cần đâu, thưa mẹ, thưa các chị,” tôi nói, lần này, giọng tôi đã dịu lại, không còn sự châm biếm nữa. “Tôi đã từng là người dưng bị các chị gạt bỏ, giờ tôi là An của riêng tôi. Tôi đã tìm được con đường của mình.”

Tôi dừng lại, hít một hơi sâu. “Tôi không cần tiền của các chị để chăm sóc mẹ. Tôi sẽ tiếp tục ở đây, chăm sóc mẹ và Đăng. Nhưng không phải vì nghĩa vụ của con dâu, mà là vì tình yêu của vợ Khánh và mẹ Đăng. Tôi muốn thằng bé được lớn lên trong một gia đình có bà, có cô.”

“Nhưng… còn chuyện tiền bạc?” Ánh hỏi, giọng dè dặt.

Tôi mỉm cười, một nụ cười thật sự. “Các chị không cần phải lo. Tôi không cần tiền chia chác. Tôi chỉ cần sự tôn trọng. Tôi sẽ chăm sóc mẹ bằng chính thu nhập từ việc kinh doanh của mình. Tôi muốn chứng minh rằng, người dưng không cần 10 tỷ vẫn có thể sống đàng hoàng và có trách nhiệm hơn cả người nhà.”

Bà Thoa khóc nức nở. “An… Mẹ cảm ơn con. Mẹ hối hận vô cùng.”

Từ ngày hôm đó, tôi vẫn là người chăm sóc bà Thoa, nhưng mọi thứ đã khác. Bà đối xử với tôi bằng sự kính trọng và yêu thương thật sự. Ánh và Mai thường xuyên ghé thăm, không còn buông lời mỉa mai mà thay vào đó là sự giúp đỡ chân thành. Họ đã học được bài học cay đắng: sự giàu có vật chất không thể mua được sự tận tụy và tình cảm.

Tôi đã chấp nhận buông bỏ hận thù, và đổi lại, tôi đã giành lại được sự tôn trọng, thứ quý giá hơn mọi mảnh đất hay 10 tỷ đồng. Con trai tôi, bé Đăng, lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn của mẹ, sự chăm sóc chu đáo của bà và sự quan tâm của hai cô.

Tôi, người phụ nữ từng bị gọi là “người dưng”, cuối cùng đã tìm thấy vị trí của mình: không phải là dâu, mà là người giữ lửa cho mái ấm này, một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ, đã dùng sự im lặng và trí tuệ để biến nỗi đau thành sự giải thoát, và sự cay đắng thành một kết thúc có hậu.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

Căn nhà ba tầng của gia đình chồng Mai chìm trong một thứ ánh sáng chiều tà mờ ảo, hệt như tâm trạng cô lúc này. Tiếng bát đĩa va vào nhau loảng xoảng trong bếp, những âm thanh đơn điệu mà mỗi ngày cô đều lặp lại, từ sáng sớm cho đến tận khuya. Mới 23 tuổi, nhưng Mai cảm thấy như mình đã gánh vác cả một cuộc đời. Cô khẽ thở dài, vết thâm quầng dưới mắt càng rõ hơn trên gương mặt xanh xao.

Khi Mai bước chân về nhà Minh ba năm trước, tuổi 20 tròn trĩnh, cô đã mơ về một tổ ấm ngọt ngào. Thế nhưng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt của bà Loan – mẹ chồng cô – đã tựa như một lưỡi dao băng giá, cứa vào tim cô. Bà không chấp nhận cô, một cô gái xuất thân từ vùng quê nghèo, không có của hồi môn, không có địa vị. Chỉ vì chiều ý con trai, bà mới miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này. Mai vẫn còn nhớ như in cái ngày cưới, khi bà Loan chỉ khoanh tay đứng nhìn, không một nụ cười, không một lời chúc phúc. “Cái số tôi vô phước mới có con dâu như cô,” bà lẩm bẩm đủ để cô nghe thấy, rồi quay đi.

Sau đám cưới, cuộc sống của Mai không khác gì một người giúp việc không công. Từ tờ mờ sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, cô đã phải dậy chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà. Giặt giũ, cơm nước, dọn dẹp, tất cả đều đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của Mai. Bà Loan không bao giờ ngó ngàng, chỉ ngồi xem ti vi, thỉnh thoảng lại buông những lời bóng gió. “Loại người ăn không ngồi rồi thì phải biết làm việc để trả ơn chứ.” Ngay cả khi Minh, chồng cô, cố gắng giúp đỡ, bà cũng gạt đi: “Đàn ông con trai không nên làm những việc vặt vãnh này, để cho đàn bà lo liệu.”

Minh, chồng cô, là một người hiền lành, nhưng lại quá nhu nhược. Anh nhìn thấy Mai vất vả, thấy cô chịu đựng những lời cay nghiệt của mẹ, nhưng anh chỉ biết thở dài. “Em cố gắng chịu đựng một chút, mẹ anh già rồi, bà khó tính vậy đó.” Lời an ủi của anh không giúp Mai vơi đi chút nào nỗi tủi thân. Cô cảm thấy mình lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình, một ngôi nhà chỉ có trách nhiệm và sự thờ ơ.

Rồi Mai có thai. Niềm vui làm mẹ xen lẫn nỗi lo lắng. Cô đã hy vọng rằng, sự xuất hiện của một đứa cháu sẽ làm thay đổi thái độ của bà Loan. Nhưng không, mọi thứ vẫn như cũ, thậm chí còn tồi tệ hơn. Bụng bầu ngày càng lớn, Mai vẫn phải ra đồng làm việc. Nắng tháng ba như đổ lửa, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Cô cúi xuống nhổ cỏ, bón phân, mỗi động tác đều khiến lưng đau buốt, đầu óc quay cuồng.

Một buổi trưa hè oi ả, Mai đang cặm cụi dưới ruộng lúa, cơn chóng mặt ập đến bất ngờ. Cô khuỵu xuống, ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, Minh lo lắng ngồi cạnh. “Em có sao không?” Anh hỏi, giọng run run. Mai nhìn anh, nước mắt trào ra. “Em không chịu nổi nữa rồi, Minh ạ. Em không thể tiếp tục làm việc này được nữa. Bụng em đau quá.” Cô thều thào. Minh chỉ biết ôm chặt lấy cô, im lặng.

Sau hôm đó, Mai đã cố gắng xin phép bà Loan cho mình nghỉ làm rẫy. “Con xin mẹ, con mệt quá, bụng con đau lắm.” Mai nói, giọng khẩn khoản. Bà Loan liếc nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh. “Cô đúng là đồ yếu đuối. Mới có cái bụng bầu mà đã kêu ca. Ngày xưa tôi mang bầu còn phải làm việc nặng hơn cô gấp mấy lần.” Bà nói, giọng đầy khinh bỉ. “Nếu cô không làm được thì cứ về nhà đẻ mà ở, đừng ở đây mà kêu ca, làm phiền người khác.”

Lời nói của bà Loan như một nhát dao đâm thẳng vào tim Mai.

Cô hiểu rằng, bà không hề quan tâm đến sức khỏe của cô, cũng không hề quan tâm đến đứa cháu trong bụng cô. Nước mắt Mai chảy dài. Cô cảm thấy mình không còn chút sức lực nào để níu kéo nữa. Chiều hôm đó, Mai gói ghém vài bộ quần áo, một mình bắt xe về nhà cha mẹ đẻ. Trước khi đi, cô chỉ kịp nhìn Minh, ánh mắt đầy sự thất vọng và đau khổ. Minh đứng đó, bất động, không nói một lời.

Về nhà mẹ đẻ, Mai được cha mẹ chăm sóc tận tình. Mẹ cô nấu những món ăn ngon, tẩm bổ cho cô. Cha cô ngày nào cũng hỏi han, động viên. Mai cảm thấy được an ủi phần nào. Nhưng mỗi khi đêm xuống, cô lại trằn trọc không ngủ được. Cô nhớ Minh, nhớ căn nhà của mình, nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi về bà Loan lại trỗi dậy. Cô tự hỏi, liệu cuộc hôn nhân này có phải là một sai lầm?

Ngày cô sinh con, một bé gái kháu khỉnh, xinh xắn, cả nhà cô vui mừng khôn xiết. Minh cũng đến thăm, anh ôm con vào lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Nhưng bà Loan thì không. Bà không đến thăm, không một lời hỏi han, không một miếng tã, không một bộ quần áo cho cháu. Mai nhìn đứa con thơ, lòng vừa xót xa vừa tủi hờn. “Bà ấy có bao giờ chấp nhận con đâu, mẹ ạ.” Mai nói với mẹ mình, giọng nghẹn ngào. Mẹ cô chỉ biết vỗ về, an ủi.

Sau ba tháng ở cữ, Mai quyết định trở lại nhà chồng. Cô biết rằng, mình không thể cứ ở mãi nhà mẹ đẻ được. Cô phải đi làm để kiếm tiền, để lo cho con, để chứng minh bản thân mình không phải là người ăn bám. Cô gửi con cho bà Loan trông coi, lòng đau như cắt khi phải xa con. “Mẹ trông cháu giúp con nhé.” Mai nói, ánh mắt đầy sự lo lắng. Bà Loan liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt. “Trông thì trông, nhưng cô phải biết lo liệu mọi thứ trong nhà. Tôi không có thời gian và tiền bạc để nuôi báo cô cô đâu.”

Mai xin vào làm công nhân ở một xưởng may gần nhà. Công việc vất vả, lương ba cọc ba đồng, nhưng cô vẫn cố gắng làm việc chăm chỉ. Mỗi sáng sớm, cô dậy thật sớm để chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, rồi mới vội vàng đi làm. Tối về, cô lại lao vào bếp núc, dọn dẹp nhà cửa. Sau đó, cô mới có thời gian chơi với con. Những ngày tháng ấy, Mai sống như một cỗ máy, không ngừng làm việc. Cô hy vọng rằng, khi cô kiếm được tiền, bà Loan sẽ thay đổi thái độ với cô.

Nhưng không, khi Mai bắt đầu có thu nhập, bà Loan lại càng tỏ ra khó chịu. “Cô có tiền rồi thì phải biết lo cho gia đình. Điện nước, gạo, bột giặt, tất cả đều do cô lo liệu.” Bà nói, giọng điệu ra lệnh. Mai cảm thấy mình như một cây ATM của gia đình chồng. Cô phải chi trả mọi thứ, từ những khoản nhỏ nhất đến những khoản lớn hơn. Tiền lương của cô, sau khi trừ đi các khoản chi tiêu trong nhà, chẳng còn lại bao nhiêu. Cô không dám mua sắm cho bản thân, cũng không dám mua đồ chơi cho con.

Không chỉ vậy, bà Loan còn đi nói xấu Mai với hàng xóm, họ hàng. “Cái con Mai đó, nó không biết lo cho gia đình. Cứ làm được tí tiền là lại nghĩ mình ghê gớm. Vô phước khi có nó làm con dâu.” Mai vô tình nghe được những lời nói đó khi đi chợ, lòng đau như cắt. Cô cảm thấy tủi nhục, uất ức. Cô đã cố gắng làm một người con dâu tốt, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự chê bai, dè bỉu. Mua gì bà cũng không thích, chê bai đủ kiểu. Chiếc áo mới mua cho con, bà bảo là xấu. Bữa ăn cô nấu, bà bảo là dở. Sống như vậy, Mai cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt lắm.

Những đêm trằn trọc, Mai không thể nào chợp mắt. Cô nhìn đứa con gái bé bỏng ngủ say bên cạnh, nước mắt cứ thế lăn dài. Cô tự hỏi, liệu cuộc hôn nhân này có còn ý nghĩa gì nữa không? Cô có nên tiếp tục chịu đựng? Hay cô nên chấm dứt tất cả để giải thoát cho mình? Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy Mai.

Minh, chồng cô, dường như cũng nhận ra sự thay đổi của Mai. Cô ít nói hơn, khuôn mặt luôn đượm buồn. Một buổi tối, khi con đã ngủ say, Minh ngồi xuống cạnh Mai. “Em có chuyện gì sao? Anh thấy em dạo này cứ buồn buồn.” Minh hỏi, giọng lo lắng. Mai nhìn anh, bao nhiêu uất ức bấy lâu nay bỗng trào dâng. “Anh có thấy em đang sống như thế nào không? Mẹ anh ngày nào cũng nói xấu em, bắt em phải lo hết mọi thứ trong nhà. Em mệt mỏi lắm rồi, Minh ạ. Em không thể chịu đựng thêm được nữa.” Mai nói, nước mắt tuôn như mưa.

Minh ôm chặt lấy cô, anh cảm thấy có lỗi. Anh biết Mai đã phải chịu đựng quá nhiều. “Anh xin lỗi. Anh sẽ nói chuyện với mẹ.” Minh nói, giọng đầy kiên quyết. Anh đi gặp mẹ Loan, nói chuyện với bà về những gì Mai đã phải chịu đựng. Nhưng bà Loan vẫn giữ thái độ cũ. “Nó có làm được gì đâu mà kêu ca. Đàn bà con gái thì phải biết lo cho gia đình. Cô ta vô phước mới có con dâu như vậy.”

Mặc dù Minh đã nói chuyện với mẹ, nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi nhiều. Mai vẫn phải gánh vác mọi chi tiêu trong nhà, vẫn phải chịu đựng những lời nói xấu của mẹ chồng. Tuy nhiên, có một điều đã thay đổi. Đó là Minh. Anh bắt đầu quan tâm đến Mai nhiều hơn. Anh chia sẻ công việc nhà với cô, đi chợ cùng cô, và thỉnh thoảng mua tặng cô những món quà nhỏ. Những hành động nhỏ bé đó của Minh đã sưởi ấm trái tim Mai. Cô cảm thấy được an ủi, được yêu thương hơn.

Một buổi chiều, khi Mai đang đi làm về, cô vô tình nghe được bà Loan đang nói chuyện với hàng xóm. “Cái con Mai đó, nó không biết lo cho gia đình. Tôi vô phước mới có con dâu như vậy.” Bà Loan nói, giọng đầy vẻ khinh bỉ. Hàng xóm chỉ im lặng, không nói gì. Mai đứng đó, lòng đau như cắt. Cô quay lưng bỏ đi, nước mắt chảy dài.

Khi về đến nhà, Mai đã không thể chịu đựng được nữa. Cô nhìn Minh, giọng nói run rẩy. “Anh nghe thấy không? Mẹ anh lại đi nói xấu em. Em không thể chịu đựng thêm được nữa rồi, Minh ạ. Em muốn ly hôn.” Lời nói của Mai như một tiếng sét đánh ngang tai Minh. Anh sững sờ. Anh không ngờ rằng Mai lại nói ra lời đó.

Minh ôm chặt lấy Mai, “Không, em đừng nói vậy. Anh sẽ nói chuyện với mẹ. Anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta sẽ không ly hôn.” Minh nói, giọng kiên quyết. Ngay tối hôm đó, Minh nói chuyện thẳng thắn với mẹ Loan. “Mẹ, con xin mẹ. Mẹ đừng làm khổ Mai nữa. Cô ấy là vợ con, là mẹ của cháu nội mẹ. Nếu mẹ vẫn tiếp tục như vậy, con sẽ đưa Mai và con bé ra ngoài ở riêng.”

Lời nói của Minh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt bà Loan. Bà sững sờ. Bà không ngờ rằng Minh lại có thể nói những lời đó. Bà nhìn Minh, rồi nhìn Mai, ánh mắt có chút bối rối. Bà nhận ra rằng, mình đã sai. Bà đã quá ích kỷ, quá coi thường Mai. Bà đã đẩy con trai mình vào tình thế khó xử. “Minh, con nói gì vậy?” Bà hỏi, giọng run run.

“Con nói thật, mẹ ạ. Con yêu Mai, con không thể sống thiếu cô ấy. Nếu mẹ không chấp nhận Mai, con sẽ đưa cô ấy ra ngoài ở riêng. Con không muốn gia đình mình tan vỡ.” Minh nói, ánh mắt kiên quyết.

Bà Loan im lặng. Bà nhìn Mai, nhìn đứa cháu gái đang chơi đùa. Bà nhận ra rằng, Mai đã thay đổi. Cô không còn là cô gái yếu đuối, nhút nhát ngày xưa nữa. Cô đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường. Bà cũng nhận ra rằng, mình đã quá khắt khe với Mai.

Sau đêm hôm đó, thái độ của bà Loan bắt đầu thay đổi. Bà không còn nói xấu Mai nữa. Bà bắt đầu quan tâm đến Mai và cháu nội. Bà hỏi Mai về công việc, về cuộc sống. Thỉnh thoảng, bà còn mua cho cháu những món đồ chơi, những bộ quần áo mới. Mai cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc. Cô biết rằng, bà Loan đang dần chấp nhận cô.

Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu dần dần cải thiện. Bà Loan không còn khó tính như trước nữa. Bà thường xuyên trò chuyện với Mai, chia sẻ những kinh nghiệm sống. Mai cũng không còn sợ hãi mẹ chồng nữa. Cô cảm thấy được yêu thương, được tôn trọng trong chính gia đình của mình.

Minh và Mai cũng hạnh phúc hơn. Họ không còn cãi vã, không còn buồn phiền. Họ cùng nhau xây dựng một tổ ấm tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương. Mai cảm thấy cuộc sống không còn ngột ngạt, tìm được bình yên và hạnh phúc đích thực. Cô biết rằng, mình đã tìm được một nơi để thuộc về, một gia đình thứ hai, nơi cô được yêu thương, trân trọng và bảo vệ.

Cuộc sống gia đình không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng chỉ cần chúng ta biết trân trọng và vun vén, hạnh phúc sẽ đến. Câu chuyện của Mai là một minh chứng cho điều đó. Cô đã tìm thấy hạnh phúc trong chính gia đình, nơi cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thuộc về. Cô đã tìm thấy một người bạn đời yêu thương cô, một người mẹ chồng đã chấp nhận cô, và một tổ ấm ấm áp, tràn ngập tiếng cười.

Những vết thương lòng dần lành lại, những giọt nước mắt tủi hờn đã khô. Thay vào đó là nụ cười rạng rỡ trên môi Mai, là ánh mắt hạnh phúc của Minh, và là tiếng cười giòn tan của cô con gái bé bỏng. Gia đình bà Loan đã thực sự trở thành một tổ ấm đúng nghĩa, nơi mọi người yêu thương, thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau. Mai biết rằng, cô đã tìm được hạnh phúc của đời mình.

Prev Article

Related Articles

Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy chuồng 300 con heo đồng loạt nằm im chet cứng đờ

Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy chuồng 300 con heo đồng loạt nằm im chet cứng đờ

Em gái vợ đến ở cùng được 3 ngày đã khiến tôi hối hận, đến tháng thứ 2 thì tôi chỉ thẳng cổ rồi đu:ổi ra khỏi nhà

Em gái vợ đến ở cùng được 3 ngày đã khiến tôi hối hận, đến tháng thứ 2 thì tôi chỉ thẳng cổ rồi đu:ổi ra khỏi nhà

HOT NEWS

  • Vợ nghèo vay lãi 300 triệu cho chồng đi XKLĐ, lúc chồng mang 6 tỷ về thì lấy vợ mới quên luôn vợ con cũ ở nhà
    Vợ nghèo vay lãi 300 triệu cho chồng đi XKLĐ, lúc chồng mang 6 tỷ về thì lấy vợ mới quên luôn vợ con cũ …
  • Mẹ chồng khinh con dâu mồ côi nhà nghèo rớt nên bắt trèo tường vào trong ngày cưới
    Mẹ chồng khinh con dâu mồ côi nhà nghèo rớt nên bắt trèo tường vào trong ngày cưới
  • Chuyến bay AZ-771 cất cánh được 30 phút thì một đứa bé vỗ vào cửa kính máy bay và nói “Bên ngoài có người”
    Chuyến bay AZ-771 cất cánh được 30 phút thì một đứa bé vỗ vào cửa kính máy bay và nói “Bên ngoài có người”
  • Ông chủ đầm tôm to nhất làng cãi nhau qua lại với thanh niên nát rượu nhất xóm chỉ vì 3 mét đất để ô tô, sáng hôm sau thức dậy cả nhà ông gào khóc thảm thiết
    Ông chủ đầm tôm to nhất làng cãi nhau qua lại với thanh niên nát rượu nhất xóm chỉ vì 3 mét đất để ô …
  • Mẹ già 60t bất ngờ có thai, cả làng đổ cho tác giả là ông góa vợ cuối xóm
    Mẹ già 60t bất ngờ có thai, cả làng đổ cho tác giả là ông góa vợ cuối xóm
  • Đi làm xa mỗi tháng gửi về cho mẹ 20 triệu nuôi vợ mới sinh, lúc về chết điếng khi thấy vợ bế con ngồi ăn mì tôm
    Đi làm xa mỗi tháng gửi về cho mẹ 20 triệu nuôi vợ mới sinh, lúc về chết điếng khi thấy vợ bế con ngồi …
  • Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy chuồng 300 con heo đồng loạt nằm im chet cứng đờ
    Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy …
  • Hàng xóm sát vách trả giá con cá rồng 100 triệu nhưng anh Minh nhất quyết không chịu bán, sáng hôm sau, con cá rồng đỏ nuôi 12 năm trong phòng khách bỗng nhảy lên đập vào kính rồi chết nổi
    Hàng xóm sát vách trả giá con cá rồng 100 triệu nhưng anh Minh nhất quyết không chịu bán, sáng hôm sau, con cá rồng …
  • Kiếm 50 triệu/tháng vẫn không dám gửi cho bố mẹ 1 đồng mà dành hết lo cho vợ con, nhưng tôi quyết ly hôn vì câu nói lạnh lùng của vợ lúc mẹ chồng ốm cấp cứu…
    Kiếm 50 triệu/tháng vẫn không dám gửi cho bố mẹ 1 đồng mà dành hết lo cho vợ con, nhưng tôi quyết ly hôn vì …

Bài viết mới

  • Sau khi bị mẹ chồng tước quyền thừa kế 1000m2 đất 10 tỷ vì là “người dưng”, tôi chấp nhận. Tuy nhiên, khi bà phải nhập viện, tôi nhận được hơn 50 cuộc gọi cầu cứu. Câu nói dứt khoát của tôi sau đó đã biến sự tuyệt vọng của họ thành sự chết đứng kinh hoàng…
    Sau khi bị mẹ chồng tước quyền thừa kế 1000m2 đất 10 tỷ vì là “người dưng”, tôi chấp nhận. Tuy nhiên, khi bà phải …
    Đám tang của anh Khánh vừa xong xuôi. Mùi nhang …
  • Mẹ Việt thắc mắc vì con làm toán “6+3 = 9” bị cô gạch sai, lên mạng hỏi thì tâm phục vì lời giải
    Mẹ Việt thắc mắc vì con làm toán “6+3 = 9” bị cô gạch sai, lên mạng hỏi thì tâm phục vì lời giải
    “Những bài toán hình ảnh thế này, ban đầu mình …
  • Vợ vay lãi cho chồng 500 triệu đi XKLĐ, sau đó chồng biệt tích suốt 3 năm…
    Vợ vay lãi cho chồng 500 triệu đi XKLĐ, sau đó chồng biệt tích suốt 3 năm…
    Ba năm trước, ngày Tiễn Hùng ra sân bay đi …
  • Tiểu tam đến tận nhà đòi ᴄạᴏ đầu người vợ đang bầu 7 tháng, nhưng chính thất cũng không phải dạng vừa
    Tiểu tam đến tận nhà đòi ᴄạᴏ đầu người vợ đang bầu 7 tháng, nhưng chính thất cũng không phải dạng vừa
    Cái nắng oi ả của buổi trưa hè dường như …
  • Thấy con dâu mua nhà 3 tỷ và lương 50 triệu/tháng, mẹ chồng đưa đoàn 10 người lên ăn dầm ở dề 10 ngày
    Thấy con dâu mua nhà 3 tỷ và lương 50 triệu/tháng, mẹ chồng đưa đoàn 10 người lên ăn dầm ở dề 10 ngày
    Cầm chiếc chìa khóa căn hộ chung cư tầng 22 …
  • Bị mẹ chồng ép rửa 10 mâm bát khi đang bầu, dâu trẻ ‘đập tan tành’
    Bị mẹ chồng ép rửa 10 mâm bát khi đang bầu, dâu trẻ ‘đập tan tành’
    Người ta bảo hôn nhân là nấm mồ của tình …
  • Chồng nuôi “phòng nhì” để kiếm con trai nối dõi, tôi cười nhạt ký đơn ly hôn rồi tiễn cả gia đình chồng ra đường
    Chồng nuôi “phòng nhì” để kiếm con trai nối dõi, tôi cười nhạt ký đơn ly hôn rồi tiễn cả gia đình chồng ra đường
    Mười năm hôn nhân, tài sản lớn nhất của tôi …
  • Khinh thông gia nghèo hèn đi xe máy cà tàng đưa dâu, mẹ chú rể bảo: “Đuổi cái ông già bẩn thỉu với cái đống đồng nát này về ngay đi”
    Khinh thông gia nghèo hèn đi xe máy cà tàng đưa dâu, mẹ chú rể bảo: “Đuổi cái ông già bẩn thỉu với cái đống …
    Đám cưới của Tuấn và Mai được tổ chức linh …
  • Về nhà bất chợt thấy chồng và b::ồ “cuộn tròn” ngủ say, vợ có hành động không ai ngờ…
    Về nhà bất chợt thấy chồng và b::ồ “cuộn tròn” ngủ say, vợ có hành động không ai ngờ…
    Tôi đáp chuyến bay sớm hơn dự kiến một ngày. …
  • Chồng đi làm phụ hồ mỗi tháng gửi cho vợ 10 triệu nhưng 3 tháng nay không thấy gửi
    Chồng đi làm phụ hồ mỗi tháng gửi cho vợ 10 triệu nhưng 3 tháng nay không thấy gửi
    Cả làng ai cũng khen chị Hạnh có phúc. Chồng …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]