Ngày cưới của tôi và Nam diễn ra trong một ngày thu dịu dàng, nắng vàng rải lối trên con đường dẫn vào nhà hàng. Mọi thứ dường như hoàn hảo: hoa tươi ngập tràn, tiếng cười rộn rã, và ánh mắt hạnh phúc của những người thân yêu. Nam, chồng tôi, bận rộn đi mời rượu từng bàn, nụ cười rạng rỡ không rời khỏi khuôn mặt anh. Tôi đứng lặng bên bàn tiệc, ngắm nhìn anh, lòng tràn đầy niềm vui. Nhưng rồi, một khoảnh khắc bất ngờ đã khiến trái tim tôi khẽ chùng xuống.
Khi đang điều chỉnh chiếc khăn voan, tôi vô tình liếc thấy một bóng dáng lạ lùng. Một người phụ nữ lớn tuổi, mặc áo dài giản dị, nép mình sau bức tường ở góc khuất của sảnh tiệc. Bà đứng đó, lặng lẽ, ánh mắt như đang dõi theo một điều gì đó. Tò mò xen lẫn nghi hoặc, tôi nhẹ nhàng tiến đến gần. “Bác là khách của ai ạ?” – tôi mỉm cười hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên.
Người phụ nữ nhìn tôi, đôi mắt bà sâu thẳm, chứa đựng một nỗi buồn khó tả. Bà khẽ nói, giọng trầm và ngắn gọn: “Ta là mẹ của Nam. Con giữ lấy cái này, nhưng đừng nói với ai.” Bà dúi vào tay tôi một mẩu giấy nhỏ, trên đó ghi vội một số điện thoại. Trước khi tôi kịp hỏi thêm, bà đã quay đi, bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc, để lại tôi đứng đó với bao câu hỏi ngổn ngang.
Mẹ của Nam? Tôi sững sờ. Nam từng kể rằng mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ, và anh lớn lên cùng cha trong một gia đình không mấy khá giả. Vậy người phụ nữ này là ai? Tại sao bà lại xuất hiện bí ẩn như thế? Tôi nắm chặt mẩu giấy, lòng bối rối nhưng quyết định giữ im lặng. Hôm đó, tôi không muốn làm phiền niềm vui của ngày cưới bằng những nghi vấn mơ hồ.
Thời gian trôi qua, cuộc sống hôn nhân của tôi và Nam êm đềm như một dòng sông mùa thu. Anh luôn yêu thương và chăm sóc tôi, dù đôi lúc tôi nhận ra trong mắt anh có những khoảng trống mà tôi không thể chạm tới. Mẩu giấy với số điện thoại kia, tôi cất kỹ trong một chiếc hộp nhỏ, nhưng chưa từng gọi. Tôi tự nhủ, quá khứ của anh, nếu anh không muốn chia sẻ, tôi cũng sẽ không ép buộc.
Cho đến một buổi tối, mọi thứ thay đổi.
Hôm ấy, Nam trở về nhà muộn, dáng vẻ mệt mỏi. Anh vừa bước vào phòng ngủ thì bỗng khựng lại, ánh mắt dán chặt vào gầm giường. Tôi đang ngồi trên ghế, thấy lạ, liền hỏi: “Anh sao vậy?” Nam không trả lời. Anh chậm rãi quỳ xuống, đưa tay kéo ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, phủ đầy bụi, như thể nó đã nằm đó từ rất lâu. Tôi chưa từng thấy chiếc hộp ấy trong nhà.
Nam mở hộp, tay run rẩy. Bên trong là một tấm ảnh cũ, một sợi dây chuyền bạc, và vài lá thư đã ngả vàng. Anh cầm tấm ảnh, nhìn chăm chăm, rồi bất ngờ bật khóc. Tiếng khóc của anh không to, nhưng đau đớn, như thể mọi nỗi đau bị kìm nén bấy lâu bỗng vỡ òa. Tôi hoảng hốt, quỳ xuống bên anh, ôm lấy vai anh. “Nam, chuyện gì vậy? Nói với em đi!”
Anh ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Đây… đây là ảnh của mẹ anh. Mẹ thật của anh.” Anh chỉ vào người phụ nữ trong bức ảnh. Tôi sững sờ – đó chính là người phụ nữ bí ẩn ở đám cưới. Nam kể, giọng đứt quãng, rằng mẹ anh không qua đời như anh từng nghĩ. Bà rời bỏ gia đình khi anh còn bé, vì những mâu thuẫn không thể hàn gắn với cha anh. Cha anh, vì giận dữ, đã nói với Nam rằng mẹ đã mất, và xóa sạch mọi ký ức về bà khỏi cuộc đời anh.
“Nhưng anh luôn cảm thấy mẹ vẫn còn đâu đó,” Nam nói, nước mắt lăn dài. “Anh tìm thấy chiếc hộp này trong nhà kho của cha cách đây vài năm, nhưng anh không dám đối diện. Anh sợ… sợ sự thật sẽ làm anh đau hơn.”
Tôi lặng người, nhớ lại mẩu giấy trong tay mình. Tôi lấy chiếc hộp nhỏ của mình ra, đưa cho Nam mẩu giấy với số điện thoại. “Ngày cưới của chúng ta, có một người phụ nữ đưa em cái này. Bà nói bà là mẹ anh.” Nam nhìn mẩu giấy, rồi ôm chặt lấy tôi, khóc như một đứa trẻ.
Sau hôm đó, Nam quyết định gọi vào số điện thoại kia. Người phụ nữ, mẹ anh, đã kể lại câu chuyện của bà – những năm tháng sống trong hối hận, những lần muốn trở về nhưng không đủ can đảm. Bà biết về đám cưới của chúng tôi qua một người quen, và chỉ dám đến từ xa, không muốn làm xáo trộn hạnh phúc của con trai.
Nam và mẹ anh cuối cùng đã gặp lại nhau. Cuộc hội ngộ không trọn vẹn như một giấc mơ, nhưng nó đã khép lại những vết thương cũ trong lòng anh. Tôi đứng bên Nam, nắm tay anh, cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong ánh mắt anh lần đầu tiên sau bao ngày.
Cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp diễn, nhưng giờ đây, nó đầy đủ hơn. Không chỉ có tình yêu của hai người, mà còn có những mảnh ghép quá khứ được tìm lại, dù muộn màng, nhưng đầy ý nghĩa.