Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Khi nào bố gọi ra ăn sáng thì nói ăn rồi. Nếu không, tao sẽ vả vào mồm.

Khi nào bố gọi ra ăn sáng thì nói ăn rồi. Nếu không, tao sẽ vả vào mồm.

Thanh Thanh 16 Tháng 9, 2025

Mẹ mất đã bảy năm. Con đếm từng năm bằng những ngày giỗ, bằng mùi tóc mẹ trên gối cũ, bằng tiếng bát đũa trong bếp khi bố về muộn vẫn sợ mẹ chưa ăn. Bảy năm với con là quá đủ để nỗi nhớ thành thói quen — nhắc lành, nhắc đau — nhưng không đủ để che lấp khoảng trống mẹ để lại.

Rồi bố lấy dì Tuyết. Hôn lễ không rầm rộ: hai họ dắt tay nhau qua quán chè đầu ngõ, người làng nhìn bằng những ánh mắt tò mò pha chút thương hại. Ai cũng khen dì Tuyết khéo, hiền, đã “có tuổi” nên biết tính toán. Bố bảo: “Bố cô đơn lắm, con ạ. Ông ấy không muốn chúng ta mãi sống trong nỗi buồn.” Con không cãi. Con nghĩ rằng người lớn có quyền tìm hạnh phúc. Chỉ không ngờ hạnh phúc ấy lại giáng lên đầu con như một quả đá lạnh.

Ngày dì Tuyết về, nhà như bị thay đổi bản đồ. Những bức ảnh mẹ xưa được dì thu vào một tủ nhỏ, những chiếc áo mẹ treo lâu ngày được dì gom lại, càu nhàu: “Mấy cái đồ ẩm mốc chi cho chật.” Bố lẳng lặng, đôi khi cố mở miệng, rồi thôi. Con đứng bên cạnh, nắm chặt mảnh vải mẹ hay mặc, cảm giác như ai đó bóp nghẹt tim con từng chút.

Dì Tuyết không cố che giấu thái độ. Ngay từ sáng đầu tiên, bà nhìn con bằng ánh mắt như đang sửa một món đồ lỗi. Rồi bà nói, giọng lạnh như băng:— Khi nào bố gọi ra ăn sáng thì nói ăn rồi. Nếu không, bà sẽ vả vào mồm.

Lời đó rơi xuống như một chiếc mặt nạ rơi khỏi khuôn mặt người lớn, lộ cái bản chất hung hãn bên trong. Con còn bé, nhưng biết rõ: không ai được phép nói chuyện như thế với mình, càng không phải người trong nhà. Bố nghe thấy. Bố nhìn, đôi mắt ông như muốn nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng ông im. Lần này im lặng của ông nặng hơn mọi lời quát.

Từ đó, nhà trở thành một chuỗi quy tắc khắc nghiệt. Con phải “ăn rồi” khi bố gọi, dù bụng réo, dù mẹ đã dọn sẵn một phần ăn chưng trong tủ lạnh. Con không được ngồi gần ghế bố khi chồng con của hắn — dì — ngồi đó. Nếu vô tình cầm chiếc khăn mẹ vẫn dùng, dì có thể nhéo tay con, mắng: “Đừng lôi kéo kỷ niệm để làm gì.” Có đêm, con thức dậy nghe tiếng bước chân dì trên hành lang, tiếng đóng sầm cửa phòng: mỗi tiếng như một mũi kim cắm vào trái tim đã mỏng.

Người ta bảo thời gian sẽ chữa lành. Nhưng thời gian ở nhà này chỉ phai mòn hi vọng. Con bắt đầu học cách im lặng. Tròng mắt con căng, nhưng miệng đóng chặt. Con trốn trong phòng, trùm chăn, nước mắt tự chảy — không dám để bố thấy. Bố đã mất mẹ; con biết sự trống trải ấy. Con nghĩ bố sẽ bảo vệ con, nhưng bố như bị buộc tội giữa hai yêu thương: yêu người mới, giữ ký ức xưa. Ông chọn bàng quan.

Có lần, dì buộc tội con cố tình “gợi nhớ” mẹ để phá hạnh phúc gia đình. Bà ném chiếc lược gỗ mẹ dùng vào góc nhà, nói: “Đồ cũ rách, vứt đi cho rồi.” Con bật lên như bị châm lửa: “Đó là đồ của mẹ con!” Dì trả lời bằng một câu không có trái tim: “Mẹ của con chết rồi, thôi đừng đem xác người quá cố ra mà sống.” Câu nói ấy làm tất cả bùng nổ trong con — không phải vì sợ mất vật chất, mà vì mẹ bị miệt thị ngay giữa gia đình mình.

Ngày qua ngày, con tự hỏi: hạnh phúc mới đáng để bố quên đi người từng bên ông một đời sao? Càng nghĩ, lòng con càng nổi sóng. Có đêm con lẻn ra trước bàn thờ, đặt tay lên ảnh mẹ, thì thầm như cha mẹ còn nghe: “Mẹ, con sợ lắm. Con không muốn mất cả bố lẫn mẹ. Con chỉ muốn bố nhìn con, ôm con như trước.” Mẹ không trả lời, chỉ có di ảnh im lặng và mùi trầm nhè nhẹ.

Rồi có một buổi chiều, cơn bực tức của con không thể kìm nén nữa. Dì Tuyết đang chải tóc cho bố, tóc ông bạc trắng dưới ánh nắng yếu ớt. Bất chợt con bước vào, ném chiếc khăn mẹ hay dùng lên bàn: “Bà không có quyền đụng đến đồ của mẹ!” Giọng con cứng hơn cả bình thường. Dì trợn mắt, há mồm định mắng, nhưng bố — bố đứng dậy, lần đầu sau nhiều tháng ông nhìn thẳng vào bà vợ mới.

— Tuyết, dừng lại! — Giọng bố run, nhưng trong ấy có một cái gì đó kiên quyết lạ thường. — Những thứ đó là của vợ cũ tôi. Nó thuộc về con của tôi. Nếu bà không tôn trọng, bà có thể đi — nhưng bà không được xúc phạm họ.

Cả phòng im như tờ. Dì Tuyết bật khóc, không phải loại khóc hối lỗi mà là khóc bẽn lẽn của người bị vạch trần. Bố quay lại ôm con, cái ôm lần này không còn lúng túng nữa. Ông nói nhỏ vào tai con: “Bố xin lỗi đã để con chịu đựng. Bố không biết cách phản kháng, nhưng bố sẽ không để con bị tổn thương nữa.”

Đêm đó, con nằm trùm chăn, nhưng nước mắt rơi khác. Không còn là nước mắt của sợ hãi thu mình mà là nước mắt của giải thoát — dù nhỏ, dù muộn. Dì Tuyết dọn đồ đi trong im lặng vài ngày sau. Có người thì cho rằng bà bị xua đuổi, có người bảo bà tự ý bỏ đi vì thấy mình không hợp. Con không muốn nghe lời bàn tán. Điều con nhớ là bố đã đứng lên, không cho phép ai đụng đến tình cảm thiêng liêng trong nhà.

Thời gian tiếp sau đó không phải là bức tranh màu hồng. Bố vẫn buồn, con vẫn nhớ mẹ. Nhưng căn nhà có trở lại là nhà. Bố học cách nấu món mẹ hay làm — dù vụng về — và con cười, vì trong cái vụng về ấy có một thứ vừa mới mẻ: lòng quyết tâm không để mẹ bị quên. Bố và con đến mộ mẹ, không phải mỗi năm mà là thường xuyên hơn, ngồi kể cho mẹ nghe những chuyện vụn vặt. Con kể về trường, về bạn bè, về những lúc thấy cha mẹ cãi vã mà con sợ. Mẹ im lặng, nhưng con cảm thấy mình nhẹ hơn.

Câu chuyện khép lại không bằng một phép màu, mà bằng những quyết định nhỏ đầy người lớn: bố chọn đứng về phía con, dì Tuyết rời đi mang theo phần của bà, và con — con học cách bảo vệ ký ức mẹ bằng tự thân, bằng lời nói dõng dạc: “Đây là mẹ tôi. Xin đừng ai xúc phạm bà.”

Trong một đêm khác, khi mưa rơi đều trên mái, con trùm chăn và không khóc nữa vì sợ. Con khóc vì biết mình đã lớn, đã biết yêu thương không phải là chiếm đoạt mà là giữ gìn. Và con thì thầm với ảnh mẹ: “Con vẫn sống. Bố vẫn ở đây. Chúng ta chưa bao giờ bị bỏ rơi, mẹ ạ.”

Mẹ, ở đâu đó, có lẽ mỉm cười.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Nhà có giỗ, các chị chồng giao ‘dâu trưởng lo’ tất, 11 rưới trưa mới kéo cả đoàn đến ăn, l.úc thấy em bê mâm cỗ này lên thì các chị gọi chồng con đi về thẳng

Nhà có giỗ, các chị chồng giao ‘dâu trưởng lo’ tất, 11 rưới trưa mới kéo cả đoàn đến ăn, l.úc thấy em bê mâm cỗ này lên thì các chị gọi chồng con đi về thẳng

Nhà tôi chi 12 triệu/tháng để thuê giúp việc chăm em bé, hôm nào 3-4h sáng phòng bác vẫn sáng đèn. Một hôm lên kiểm tra, vừa mở cánh cửa thì tôi r:ợ-n ng-ười h-é-t t/oáng lên khi thấy bên trong…

Nhà tôi chi 12 triệu/tháng để thuê giúp việc chăm em bé, hôm nào 3-4h sáng phòng bác vẫn sáng đèn. Một hôm lên kiểm tra, vừa mở cánh cửa thì tôi r:ợ-n ng-ười h-é-t t/oáng lên khi thấy bên trong…

HOT NEWS

  • Lúc hấp hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà lục sổ tiết kiệm nhưng nào ngờ vừa mới mở tủ ra, ào xuống người tôi chính là thứ vừa hôi vừa tanh, hóa ra…
    Lúc hấp hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà …
  • Xưa là gái còn nguyên nhưng tôi vẫn chấp nhận lấy người 1 đời vợ để có nhà cửa sẵn, bao năm đi chợ cũng chắt bóp được 3 tỷ tiết kiệm
    Xưa là gái còn nguyên nhưng tôi vẫn chấp nhận lấy người 1 đời vợ để có nhà cửa sẵn, bao năm đi chợ cũng …
  • Không muốn nhìn mặt bố chồng nên 2 vợ chồng đành nhắm mắt đưa cho mẹ chồng vay 2 tỷ để bà đồng ý cho ra ở riêng, đến ngày cần xin lại mua nhà thì “ối dồi ôi” bà ta lật mặt
    Không muốn nhìn mặt bố chồng nên 2 vợ chồng đành nhắm mắt đưa cho mẹ chồng vay 2 tỷ để bà đồng ý cho …
  • Năm tôi lên bảy thì cha tôi lấy vợ, “dì ghẻ” mắt sắc lẹm như dao bổ cau, cảnh phân biệt đối xử con riêng con chung khiến tôi không chịu được mà bỏ nhà ra đi
    Năm tôi lên bảy thì cha tôi lấy vợ, “dì ghẻ” mắt sắc lẹm như dao bổ cau, cảnh phân biệt đối xử con riêng …
  • Khi biết mục đích bố mẹ tôi lặn lội đường xa đến chơi, mẹ chồng liền đổi ngay thái độ, còn ra một điều kiện vô cùng oái oăm.
    Khi biết mục đích bố mẹ tôi lặn lội đường xa đến chơi, mẹ chồng liền đổi ngay thái độ, còn ra một điều kiện …
  • Thế là tôi lại phải thẳng thắn “nhờ” bà mua thêm đồ ăn nhưng lúc nào bà cũng “ờ” nhưng không bao giờ mua thêm cái gì,
    Thế là tôi lại phải thẳng thắn “nhờ” bà mua thêm đồ ăn nhưng lúc nào bà cũng “ờ” nhưng không bao giờ mua thêm …
  • Anh sẽ cưới em, không phải vì trách nhiệm, anh muốn làm bố đứa trẻ này, và muốn em làm vợ anh
    Anh sẽ cưới em, không phải vì trách nhiệm, anh muốn làm bố đứa trẻ này, và muốn em làm vợ anh
  • Công an điều tra vụ nghi vợ tiễn chồng ở Phú Thọ
    Công an điều tra vụ nghi vợ tiễn chồng ở Phú Thọ
  • “Di chúc gì mà lạ vậy? 40 tỷ cho từ thiện, chỉ cho mày cái xe máy? Chắc mày giấu giếm gì rồi!”
    “Di chúc gì mà lạ vậy? 40 tỷ cho từ thiện, chỉ cho mày cái xe máy? Chắc mày giấu giếm gì rồi!”

Bài viết mới

  • Trong ngày giỗ đầu của mẹ, bố tôi nói muốn tái hôn, tôi tức giận bỏ đi 4 năm trời
    Trong ngày giỗ đầu của mẹ, bố tôi nói muốn tái hôn, tôi tức giận bỏ đi 4 năm trời
    Tôi tên Minh, năm nay 25 tuổi. Bốn năm trước, …
  • Khi nào bố gọi ra ăn sáng thì nói ăn rồi. Nếu không, tao sẽ vả vào mồm.
    Khi nào bố gọi ra ăn sáng thì nói ăn rồi. Nếu không, tao sẽ vả vào mồm.
    Mẹ mất đã bảy năm. Con đếm từng năm bằng …
  • Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ quái khi sang chơi, bà liền gọi 113 gấp…
    Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ quái khi sang chơi, bà liền gọi 113 …
    Trong con ngõ nhỏ ngoại thành, ai cũng biết ông …
  • Mẹ kế khiến bố mẹ tôi tan vỡ, 20 năm sau mẹ tôi lại tặng bà ấy một căn nhà
    Mẹ kế khiến bố mẹ tôi tan vỡ, 20 năm sau mẹ tôi lại tặng bà ấy một căn nhà
    Năm tôi 7 tuổi, gia đình tôi tan vỡ. Tôi …
  • Thấy mẹ tát vợ đến bật máu miệng, chồng mặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà chết sững…
    Thấy mẹ tát vợ đến bật máu miệng, chồng mặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà chết sững…
    Thấy mẹ t///át vợ đến bật m////áu miệng, chồng m/ặc …
  • Ngay cái ngày bố dẫn bạn gái về ra mắt, cô ấy đã bước vào bàn thờ của mẹ và nói câu “em sẽ thay chị tiêu tiền của anh”, rồi những ngày sau đó…
    Ngay cái ngày bố dẫn bạn gái về ra mắt, cô ấy đã bước vào bàn thờ của mẹ và nói câu “em sẽ thay …
    Ngay hôm bố dẫn người phụ nữ ấy về, tôi …
  • Trong một chuyến từ thiện, vị chủ tịch đã gặp một ông lão nghèo. Một câu nói bất ngờ từ ông đã khiến anh vỡ òa và bật khóc nức nở khi nhận ra ông là…
    Trong một chuyến từ thiện, vị chủ tịch đã gặp một ông lão nghèo. Một câu nói bất ngờ từ ông đã khiến anh vỡ …
    Những cơn gió sớm mai thổi qua cánh đồng ven …
  • Mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa chỉ cho con 2 nửa bát cơm
    Mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa chỉ cho con 2 nửa bát cơm
    ‘Bức tâm thư’ của bé trai ở Hà Nội kể …
  • Nhốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ tiểu tam, chồng không ngờ lại tự đào huyệt chôn mình…
    Nhốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ tiểu tam, chồng không ngờ lại tự đào huyệt chôn mình…
    Nh/ốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ …
  • Bố ơi! Đêm đó con đã chứng kiến điều kinh khung xảy ra
    Bố ơi! Đêm đó con đã chứng kiến điều kinh khung xảy ra
    Bố ơi — con phải kể tiếp một điều kinh …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]