Tôi biết chồng mình có bồ.
Không phải vì anh ta thú nhận, mà bởi cô ta luôn cố tình khoe: từ ảnh ly trà sữa có logo công ty chồng tôi, đến hình đi xe Lexus quen thuộc có vết trầy phía đuôi mà tôi từng muốn đi sơn lại.
Đỉnh điểm là tấm ảnh cô ta đăng lúc 10h tối hôm đó, ngồi trong xe ô tô của tôi — đúng, chiếc xe đứng tên tôi — kèm caption:
– “Chồng người ta chiều ghê. Không phải ai cũng may mắn thế này #datewithhim”
Tôi không tức. Tôi cười. Vì tôi đã chờ ngày này.
Sáng hôm sau, lúc 9h20, cô ta đang ung dung xách túi bước xuống từ chiếc xe đó tại trung tâm thương mại, thì có 2 người mặc đồ vest lịch sự tiến đến:
– “Chào chị, chúng tôi là đại diện ngân hàng và phòng pháp lý. Xe chị đang đi thuộc quyền sở hữu của bà Lê Thanh Hương – chính chủ hợp pháp.Chúng tôi có giấy thu hồi tài sản theo hợp đồng tài chính. Mời chị giao chìa khóa, hoặc chúng tôi buộc phải mời công an xử lý.”
Cô ta đứng sững, giữa ánh mắt người đi đường.Chồng tôi thì lúc đó đang… ở đồn công an, vì tôi vừa nộp đơn tố cáo hành vi sử dụng tài sản không phép, có dấu hiệu tẩu tán.
Tôi không đánh ghen.Tôi đánh vào danh dự.Và vào lòng tin ngu ngốc của họ với nhau.
“Phụ nữ khôn không cần la lối đánh ghen.Chỉ cần 1 cú chốt, khiến cả hai phải cúi đầu trước pháp luật và dư luận.”