Làng quê chìm trong màn sương mỏng của buổi sớm mai. Tiếng gà gáy le te, tiếng chim hót líu lo, và tiếng chổi tre quét sân của Thủy vang lên đều đặn. Thủy là một người phụ nữ gầy gò, đôi mắt trũng sâu vì những đêm không ngủ. Cô đã từ bỏ việc học, từ bỏ ước mơ trở thành giáo viên để sinh con. Rồi cô một mình nuôi con, sống cuộc đời đơn độc, không có chồng, không có gia đình.
Mười ba năm trước, cô trở về quê, chăm sóc cha mẹ già yếu. Khi ấy, cha mẹ cô đã bệnh nặng, không thể tự chăm sóc bản thân. Cô đã rời bỏ công việc ở thành phố, rời bỏ cuộc sống của mình, để về đây, làm một người con gái hiếu thảo.
Anh trai cô, Hải, và chị dâu, Mai, sống ở thành phố, có công việc ổn định. Họ không về thăm cha mẹ nhiều. Mỗi lần gọi điện, họ chỉ hỏi han qua loa, rồi nói: “Em cứ lo cho bố mẹ đi. Anh chị bận lắm.”
Thủy không trách anh chị. Cô hiểu, họ có cuộc sống riêng. Cô chỉ cần có cha mẹ ở bên cạnh.
Cuộc sống của Thủy cứ thế trôi qua, giản dị nhưng đầy hy sinh. Cô làm việc đồng áng, chăn nuôi, kiếm tiền nuôi con và chăm sóc cha mẹ. Cô không có một ngày nghỉ, không có một giấc ngủ trọn vẹn. Cô hy sinh tất cả cho gia đình.
“Con gái, con khổ quá.” Mẹ cô nói, giọng nghẹn lại. “Mẹ nợ con nhiều lắm.”
“Mẹ nói gì vậy? Con là con của mẹ, con phải chăm sóc mẹ chứ.”
Cha mẹ cô ra đi một cách thanh thản, trong vòng tay của Thủy. Sau đám tang, Thủy vẫn sống trong căn nhà cũ, sống một cuộc đời bình dị.
Rồi, Hải và Mai trở về.
“Thủy, chúng ta cần nói chuyện.” Hải nói, giọng lạnh lùng.
Thủy nhìn anh, lòng cô dấy lên một dự cảm không lành.
“Mẹ cha không để lại di chúc. Toàn bộ đất đai, nhà cửa, là của anh. Em phải dọn ra khỏi đây.”
Thủy sững sờ. Cô không tin vào tai mình. “Anh nói gì vậy? Em đã chăm sóc bố mẹ suốt mười ba năm qua mà.”
“Đó là bổn phận của em. Em là con gái mà.”
“Nhưng anh… anh có về thăm bố mẹ được mấy lần đâu?”
“Anh bận. Anh có công việc. Em là người ở nhà, em phải lo.”
Mâu thuẫn bùng lên. Hải đòi đuổi Thủy ra khỏi nhà. Thủy van xin, khóc lóc.
“Anh ơi, em xin anh. Em chỉ cần một phần nhỏ thôi. Cho em một góc để mẹ con em ở.”
“Không được. Anh cần bán đất để lấy tiền. Em phải ra khỏi đây.”
Hải không còn là người anh trai hiền lành ngày xưa. Anh trở nên độc đoán, lạnh lùng.
Thủy tuyệt vọng. Cô không biết phải làm gì. Cô không có tiền, không có nơi nào để đi.
Một hôm, Thủy gặp Mai. Mai đang đi chợ, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.
“Chị ơi, em xin chị. Chị nói với anh Hải đi. Cho em một góc để ở.” Thủy nói, giọng nghẹn lại.
Mai nhìn Thủy, ánh mắt đầy sự thương cảm. “Thủy… chị xin lỗi. Chị không giúp được em.”
“Tại sao chị lại làm vậy? Chị có biết, em đã hy sinh những gì không?”
Mai im lặng, rồi chị nói: “Chị biết. Chị biết em đã khổ lắm.”
Rồi, Mai kéo Thủy vào một quán cà phê nhỏ. Mai kể cho Thủy nghe một bí mật.
“Thủy, em có biết, chị đã từng khuyên anh Hải chia đất cho em không?”
Thủy ngạc nhiên. “Thật ạ?”
“Thật. Chị đã nói với anh ấy rất nhiều lần. Chị nói rằng, em đã hy sinh tất cả cho bố mẹ. Nhưng anh ấy không nghe. Anh ấy nói, di chúc không có, đất là của anh ấy.”
Thủy cảm thấy một nỗi xót xa trong lòng. Cô đã hiểu lầm Mai.
“Tại sao chị không nói cho em biết?”
“Chị sợ em sẽ nghĩ rằng chị không thương em. Chị sợ em sẽ nghĩ rằng chị chỉ nói suông. Chị biết anh ấy không nghe, nên chị không dám nói.”
“Chị ơi… em xin lỗi.” Thủy nói, nước mắt chảy dài.
“Không, chị phải xin lỗi em. Chị đã không đủ mạnh mẽ để bảo vệ em.”
Mai kể tiếp. Cô kể về những lần cô về thăm cha mẹ, cô thấy Thủy gầy gò, ốm yếu. Cô thấy Thủy phải làm việc quần quật. Cô thấy Thủy hy sinh tất cả cho gia đình. Cô đã khóc rất nhiều.
“Chị đã nói với anh Hải, rằng em không phải là người giúp việc. Em là con gái của bố mẹ. Em có quyền được sống trong căn nhà này.”
Thủy ôm lấy Mai, khóc nức nở. Hai chị em, sau bao nhiêu năm xa cách, cuối cùng cũng hiểu nhau.
“Giờ em phải làm sao đây chị? Anh ấy vẫn đòi đuổi em.”
“Em đừng lo. Chị sẽ nói chuyện với anh ấy một lần nữa.”
Mai về nhà, nói chuyện với Hải. Hải vẫn độc đoán, vẫn không chịu nghe.
“Anh có biết, em đã mất tất cả vì bố mẹ không? Anh có biết, em đã từ bỏ ước mơ của mình không? Anh có biết, em đã một mình nuôi con không?”
Hải vẫn im lặng.
Mai nói tiếp: “Em hãy nghĩ lại đi. Nếu em đuổi em ấy ra khỏi nhà, em có nghĩ rằng bố mẹ sẽ vui không? Em có nghĩ rằng em sẽ sống yên ổn không?”
Hải vẫn im lặng.
Mai quyết định làm một việc khác. Cô đến gặp luật sư, và hỏi về quyền thừa kế. Cô được biết, dù không có di chúc, nhưng Thủy vẫn có quyền sở hữu căn nhà. Cô đã chăm sóc cha mẹ, và cô có quyền được ở lại.
Mai quay về, đưa cho Hải những giấy tờ.
“Anh xem đi. Em đã có quyền sở hữu. Anh không có quyền đuổi em ấy ra khỏi nhà.”
Hải nhìn những giấy tờ, gương mặt anh biến sắc. Anh không ngờ, Mai lại làm tất cả những điều đó.
“Tại sao em lại giúp nó?” Hải quát lên.
“Vì em ấy là em của anh. Vì em ấy đã hy sinh tất cả cho bố mẹ. Anh hãy nghĩ lại đi. Anh đã làm được gì cho bố mẹ?”
Hải im lặng. Anh không làm được gì cả. Anh chỉ gửi tiền. Anh đã nghĩ, tiền bạc là tất cả.
Thủy biết tất cả những gì Mai đã làm. Cô cảm thấy biết ơn Mai. Cô biết, cô đã có một người chị dâu hiểu chuyện, một người chị dâu yêu thương cô.
Cuối cùng, Hải cũng phải chấp nhận sự thật. Anh không còn đòi đuổi Thủy nữa. Nhưng anh vẫn lạnh lùng, vẫn xa cách.
Thủy vẫn sống trong căn nhà. Cô vẫn làm việc, vẫn nuôi con. Cô không hận anh trai. Cô chỉ cảm thấy buồn. Cô hy vọng, một ngày nào đó, anh trai cô sẽ hiểu.
Một hôm, Hải đi làm về, thấy con trai mình đang chơi ở sân. Con trai anh, một cậu bé thông minh, lanh lợi. Cậu bé chạy đến bên Thủy, ôm lấy cô.
“Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
Hải nhìn cảnh đó, lòng anh quặn thắt. Anh thấy con trai mình yêu thương mẹ, còn anh thì lại lạnh lùng với em gái. Anh đã sai rồi. Anh đã đánh mất đi tình cảm gia đình.
Hải bước đến gần Thủy. “Thủy… anh xin lỗi.”
Thủy ngạc nhiên, nhìn anh.
“Anh đã sai rồi. Anh đã không hiểu em. Anh đã không hiểu bố mẹ.”
Thủy khóc. Cô ôm lấy anh. “Anh ơi… em không giận anh đâu.”
Hai anh em, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đoàn tụ.
Hải không bán đất nữa. Anh sống ở quê, cùng Thủy. Anh cùng Thủy chăm sóc nhà cửa, chăm sóc gia đình. Anh đã tìm lại được tình cảm mà anh đã đánh mất.
Thủy vẫn sống trong căn nhà. Cô không còn phải lo lắng nữa. Cô có một người anh trai, một gia đình. Cô đã tìm thấy hạnh phúc, ở nơi mà cô đã hy sinh tất cả.