Linh – 24 tuổi, xinh xắn, hiền lành – gây chấn động cả khu phố khi tuyên bố kết hôn với ông Thành – 56 tuổi, một người đàn ông thành đạt, góa vợ, không con, giàu có và sống kín tiếng.
Bạn bè mỉa mai. Bố mẹ đau đầu. Người dưng bàn tán:
– Chắc là vì tiền.– Hay là bị bỏ bùa?– Đêm tân hôn chắc chỉ nằm… uống thuốc trợ tim!
Nhưng Linh vẫn quả quyết:
– Anh ấy từng trải, sâu sắc, và em thấy an toàn. Em không cần ai hiểu, chỉ cần anh ấy tử tế.
Đêm tân hôn.
Căn biệt thự riêng tư, lộng lẫy, nhưng… anh Thành bất ngờ đề nghị:
– Em… ngủ phòng bên nhé. Anh chưa quen có người nằm cạnh.
Linh thoáng hụt hẫng:
– Vậy… đêm đầu tiên của tụi mình?
Anh chỉ cười, khẽ đặt tay lên vai cô:
– Anh hứa, có lý do. Nhưng đừng sang phòng anh đêm nay. Ngủ ngoan nhé.
Nhưng đến khoảng 2 giờ sáng.
Tiếng động khẽ vang lên từ phía phòng bên kia – như tiếng vật gì rơi, xen lẫn tiếng thì thầm lạ lùng, nửa như… gọi tên phụ nữ.
Linh không chịu được nữa. Cô rón rén mở cửa, bước ngang hành lang, tim đập dồn.
Cửa phòng anh Thành không khóa.Cô hé ra một chút — và tim như rớt xuống chân.
Giữa phòng, anh Thành đang ngồi trên sàn, mặc bộ vest cũ kỹ, trước mặt là một bàn thờ nhỏ có di ảnh… một cô gái trẻ, khoảng tuổi Linh.
Anh vừa vuốt ve chiếc váy cưới phủ trên bức ảnh, vừa thì thầm:
– Hôm nay đúng ngày cưới của anh với em… Anh vẫn giữ lời, không để ai thay thế.– Nhưng… cô ấy giống em quá… y hệt gương mặt của em… Nên anh mới… cưới cô ấy, để được nhìn thấy em một lần nữa thôi.
Linh chết lặng.
Cô nhìn kỹ bức ảnh… và sững người khi nhận ra gương mặt kia gần như là bản sao của chính mình.
Cô gái trong ảnh tên Vy – vợ cũ của ông Thành, đã mất cách đây 25 năm, trong một tai nạn ngay trước ngày cưới.
Linh hiểu ra:Cô không được yêu vì con người mình.Cô được chọn… vì cái bóng của một người phụ nữ đã khuất.
Cô quay về phòng, cả đêm không ngủ.Sáng hôm sau, cô để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn bếp:
“Em không đủ can đảm để sống dưới hình bóng của một người đã mất.
Hãy học cách yêu hiện tại – trước khi mọi thứ lại là… quá khứ.”