“Cả họ nhà gái coi thường vì tôi chỉ là trai bản – đến ngày đón dâu, tôi mang 20 chiếc ô tô và 30 con lợn bản đến không phải để cưới con gái bà, mà là để…”
Tôi sinh ra và lớn lên ở một bản nhỏ trên vùng núi cao. Nghèo, ít học, lại mang tiếng “trai bản”, nên khi yêu con gái Hà Nội – tôi biết sẽ không dễ dàng.Mà đúng thật.
Ngày tôi dẫn cô ấy về ra mắt, mẹ cô nhìn tôi từ đầu đến chân rồi quay đi như chưa từng quen biết.Họ hàng nhà gái thì thì thầm:
“Con này ngu mới yêu thằng rừng rú…”“Tưởng nó giàu, ai ngờ đi đôi giày đất đỏ, người ám mùi khói than…”
Nhưng tôi nhịn. Vì yêu, tôi nhịn.Cho đến hôm mẹ cô ấy tuyên bố trước mặt cả họ:
“Đám cưới thì cứ làm cho có, không cần rình rang. Nhà tôi không chấp nhận tổ chức tiệc linh đình cho một thằng không môn đăng hộ đối!”
Cô ấy khóc. Tôi im lặng.Và âm thầm bắt đầu kế hoạch của mình.
Đỉnh điểm ngày đón dâu:
9h sáng.Nhà gái mở cửa ra…Rồi cả xóm đứng chết trân khi 20 chiếc ô tô đủ loại – bán tải, xe khách, SUV… xếp thành hàng dài đến mấy trăm mét, dừng ngay trước cổng.
Mỗi xe đều treo biển “Cảm ơn ông chủ bản – Tập đoàn Mộc Hương”.
Chưa hết.Ngay sau đoàn xe là 30 con lợn bản to béo, được khiêng trên kiệu tre, phủ lụa đỏ, do các thanh niên khỏe mạnh đi kèm đội cồng chiêng.
Tiếng nhạc vang trời. Tiếng người hò reo:
“Đi đón dâu cho ông chủ bản Mộc Hương!”
Mẹ vợ tôi đứng không vững, mặt trắng bệch.Bà lắp bắp:
“Chẳng phải… chẳng phải cậu làm thuê à?”
Tôi cười:
“Dạ đúng. Ngày xưa tôi làm thuê. Nhưng 5 năm sau tôi thành chủ – chuyên phân phối dược liệu quý, gỗ xẻ, và nuôi đặc sản miền núi. Tập đoàn Mộc Hương chính là của tôi.”
Cả họ nhà gái xôn xao như ong vỡ tổ, người thì cúi mặt, người thì rút điện thoại quay lia lịa.
Cú twist đỉnh điểm:
Tôi bước lên bậc tam cấp, chắp tay lịch sự:
“Hôm nay tôi đến không phải để cưới con gái bà…”
Cả họ tái mặt. Mẹ vợ như ngã quỵ.
Tôi nói tiếp:
“Mà là để… rước bố mẹ tôi từ bản xuống ăn lễ cưới – vì tôi và cô ấy đã đăng ký kết hôn từ 3 tháng trước, chỉ đợi ngày công bố.”
Lễ cưới chính thức sẽ tổ chức trên bản – nơi tôi gọi là nhà, và cũng là nơi cô ấy chọn để gắn bó cả đời.
Mẹ vợ tôi nghẹn họng.Bà không còn gì để nói, chỉ biết cúi đầu, tay run run nâng chén trà mời tôi – “ông con rể bản quèn” mà bà từng khinh thường.
Còn tôi?Tôi dắt tay vợ lên xe, quay lưng lại ánh mắt tiếc nuối của cả họ.Chiếc xe nổ máy, tôi chỉ buông một câu:
“Ở bản không thiếu thứ gì – chỉ thiếu người biết nhìn người.”
Một cú trả đòn âm thầm, ngọt ngào mà khiến cả họ nhà gái phải nhớ suốt đời.