Đêm Sài Gòn mưa tầm tã, gió rít qua từng con hẻm nhỏ khiến không khí trở nên lạnh buốt dù chỉ mới đầu mùa mưa. Trong cái giá lạnh đó, Minh – một chàng xe ôm công nghệ hơn ba mươi tuổi – vẫn miệt mài chạy những cuốc xe cuối cùng trước khi kết thúc ngày làm việc.
Minh không phải là người mê tiền đến mức liều mình giữa đêm mưa bão, nhưng hôm nay có gì đó khiến anh cảm thấy bất an. Linh cảm không rõ ràng, như thể có thứ gì đó đang chờ đợi mình phía trước.
21:38, điện thoại reo lên – một cuốc xe cách anh chỉ 500 mét. Vị trí đón: Quán bar Velvet Moon nằm trên con đường nhỏ ít người qua lại. Anh do dự một chút, nhưng rồi vẫn xác nhận cuốc.
Khi đến nơi, Minh thấy một người phụ nữ tầm ngoài 40 tuổi đang đứng dưới mái hiên. Mái tóc xoăn nhẹ, môi đỏ, váy đen ôm sát cơ thể, nhưng ánh mắt bà ta lại toát lên vẻ u uất khác thường.
– “Anh là Minh?” – Người phụ nữ hỏi, giọng khàn khàn, quyến rũ nhưng lạnh lùng.
– “Dạ, em đây. Chị đặt xe về đâu ạ?”
Bà ta nhìn vào điện thoại, rồi bất chợt ngẩng lên:
– “Nhà anh.”
Minh sững người, tưởng mình nghe lầm.
– “Dạ… chị nói sao cơ ạ?”
– “Chở tôi… về nhà anh. Tôi không muốn về nhà mình.”
Câu nói ấy vừa lạ, vừa nguy hiểm. Một người phụ nữ lạ mặt, giữa đêm khuya mưa gió, lại yêu cầu về nhà anh – người lái xe ôm? Ai mà tin được?
Minh hơi chần chừ:
– “Chị ơi… em nghĩ không tiện đâu, em có thể chở chị về bất kỳ đâu khác…”
Bà ta ngắt lời, giọng run run:
– “Tôi cầu xin anh. Tôi không có ai cả. Đêm nay… tôi không thể về nhà đó.”
Ánh mắt bà lúc đó không còn vẻ lạnh lùng, mà là sự tuyệt vọng. Như thể nếu không được giúp đỡ, bà sẽ gục ngã ngay tại chỗ.
Minh gật đầu, tim đập mạnh. Anh không hiểu mình đang làm gì, nhưng không thể bỏ mặc người phụ nữ ấy trong đêm mưa.
Phòng trọ của Minh nằm trong hẻm sâu, một căn gác nhỏ chỉ đủ kê chiếc giường đơn và một bàn làm việc. Anh pha cho bà một ly trà gừng nóng, đưa chiếc áo khoác mỏng.
– “Chị tên gì ạ?” – Anh hỏi.
– “Gọi tôi là Diễm.”
Diễm ngồi im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ hỏi:
– “Anh có tin vào định mệnh không?”
Minh bật cười, cố xua đi cảm giác lạ lẫm:
– “Chắc là chưa từng nghĩ tới…”
– “Tôi từng là vợ một doanh nhân giàu có. Nhà lầu, xe hơi, hàng hiệu… đủ cả. Nhưng đằng sau sự hào nhoáng ấy là gì anh biết không?”
Minh lắc đầu.
– “Là máu, là nước mắt, là sự dối trá… Anh ta không chỉ lừa dối tôi, mà còn làm những chuyện khủng khiếp hơn…”
Diễm ngừng một lúc, như đang đắn đo điều gì đó rất lớn.
– “Tôi đã phát hiện ra những giao dịch bất hợp pháp, tiền từ những nguồn đen tối. Anh ta bảo nếu tôi hé miệng, tôi sẽ không còn sống để kể lại…”
Minh cảm thấy sống lưng lạnh toát. Một cuộc hôn nhân giàu có, bề ngoài hoàn hảo – nhưng bên trong là tội ác?
– “Chị định làm gì?” – Anh hỏi khẽ.
Diễm nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt long lanh như vừa có nước:
– “Tôi đang chạy trốn. Và… đêm nay là giới hạn cuối cùng. Nếu tôi không rời khỏi đây, tôi sẽ chết.”
Khoảng 1 giờ sáng, khi Minh vừa chợp mắt được vài phút, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Cộc! Cộc! Cộc!
Minh bật dậy. Diễm cũng đã tỉnh, gương mặt tái mét.
– “Đừng mở! Là họ đấy!” – Bà thì thào.
Tim Minh đập mạnh. Anh tiến đến cửa sổ, hé nhìn ra ngoài – một người đàn ông mặc áo mưa đen đứng im lặng, đầu đội mũ lưỡi trai, tay cầm vật gì đó lấp lánh.
Minh nuốt khan.
– “Chị… chắc chứ?”
– “Là người của chồng tôi. Họ theo dõi tôi từ bar. Tôi không nghĩ họ đến nhanh như vậy…”
Minh nhìn quanh phòng – chẳng có gì ngoài một con dao gọt trái cây cùn và chiếc điện thoại sắp hết pin.
Người ngoài cửa tiếp tục gõ, lần này mạnh hơn.
– “Tôi biết bà đang trong đó, Diễm. Đừng để tôi phải phá cửa.”
Giọng nói lạnh lùng như rắn độc. Diễm run rẩy, mặt trắng bệch.
– “Chúng ta phải thoát khỏi đây!” – Minh thì thầm.
Anh ra hiệu cho Diễm trèo xuống bằng cửa sổ nhỏ sau nhà – lối dẫn ra một hẻm khác ít ai biết. Khi cả hai vừa leo xuống, một tiếng rầm vang lên – cánh cửa chính bị đá tung.
Minh và Diễm lao vào đêm mưa, chạy băng qua những con hẻm hẹp, trơn trượt. Phía sau, tiếng chân rượt đuổi dồn dập. Mưa không ngừng xối xả, khiến đường trơn như bôi dầu.
Diễm bất ngờ trượt ngã. Minh quay lại đỡ bà dậy, tim đập thình thịch.
– “Chúng ta không thể cứ chạy mãi thế này!” – Anh nói.
Diễm lấy trong túi áo ra một chiếc USB nhỏ.
– “Trong này… là bằng chứng. Nếu anh có thể giúp tôi đưa nó đến người tên Quang – phóng viên điều tra của báo Đất Việt – thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”
– “Còn chị?”
– “Tôi sẽ giữ chân bọn họ.”
– “Không! Tôi không bỏ chị lại!”
Diễm siết tay anh.
– “Minh, anh là cơ hội duy nhất để tôi sống sót. Hãy tin tôi…”
Minh trốn thoát khỏi vòng vây, và sáng hôm sau anh tìm đến trụ sở báo Đất Việt. Sau nhiều lần xác minh, nhà báo Quang tiếp nhận chiếc USB – bên trong là loạt bằng chứng về các phi vụ rửa tiền, tham nhũng, và liên hệ với nhiều nhân vật cấp cao trong giới tài chính.
Ba ngày sau, loạt bài điều tra chấn động cả nước. Chồng của Diễm bị bắt giữ, nhiều quan chức khác cũng bị “sờ gáy”.
Còn Diễm?
Không ai biết bà đã đi đâu. Minh tìm khắp nơi, nhưng vô vọng. Chỉ có một bức thư tay gửi qua báo:
“Minh, cảm ơn anh vì đã tin một người như tôi. Nếu một ngày nào đó ta gặp lại, tôi sẽ kể cho anh nghe nốt phần còn lại của câu chuyện… Diễm.”
Minh vẫn tiếp tục công việc lái xe, nhưng sau đêm hôm đó, anh không còn là người như trước. Anh biết rõ: mỗi con người đều có một câu chuyện, một bí mật – đôi khi đằng sau nụ cười là cả một cuộc đời đầy bóng tối.
Và đêm mưa ấy… là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện anh sẽ không bao giờ quên.