Trên chuyến bay, tôi ngồi cạnh một kiểu phụ nữ mà mình rất chán ghét: Q:u:ê mùa, chen lấn, nói to, k:ém duyê:n nhưng không thể
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Tôi ngồi bên cửa sổ trên chuyến bay từ Bangkok về Sài Gòn, cố gắng tận hưởng chút yên tĩnh hiếm hoi trước khi hạ cánh. Máy bay vừa cất cánh, tôi mở sách ra đọc, nhưng chưa được vài trang thì một người phụ nữ lao đến ghế bên cạnh, kéo theo một chiếc túi xách to đùng và một tràng cười vang dội. Cô ta ngồi phịch xuống, chẳng thèm xin phép hay nhìn tôi lấy một cái.
Tôi liếc qua. Cô mặc một chiếc áo hoa sặc sỡ, tóc buộc cao, đeo kính râm to bản dù đang ở trong máy bay. Cô nói chuyện với người bạn ngồi phía trước, giọng oang oang như thể cả khoang hành khách đều cần biết câu chuyện của cô. “Ê, mày nhớ thằng cha hôm qua ở chợ không? Coi bộ nó tưởng tao dễ dụ lắm!” Cô phá lên cười, cái kiểu cười làm tôi giật mình, suýt đánh rơi cuốn sách.
Tôi cố gắng tập trung vào trang sách, nhưng thật khó khi cô liên tục chen vào không gian của tôi. Cô với tay lấy chai nước, làm đổ cốc cà phê của tôi. “Ôi trời, xin lỗi nha!” – cô nói, nhưng cái giọng tỉnh bơ chẳng có chút thành ý. Tôi chỉ gật đầu, lau vội vệt cà phê trên quần, nghĩ thầm: “Còn hai tiếng nữa thôi, ráng chịu.”
Điều làm tôi khó chịu hơn là cô không ngồi đúng chỗ. Ghế của cô, tôi nghe lỏm được từ cuộc nói chuyện với bạn, là ở hàng 12, cách tôi ba hàng. Nhưng cô vẫn hồn nhiên ngồi đây, ở hàng 9, chỉ để gần bạn mình. Khi tiếp viên đi kiểm tra vé, cô cười tươi, nói: “Ồ, ngồi đâu chả được, đúng không chị?” Tiếp viên mỉm cười lịch sự nhưng tôi thấy cô ấy lắc đầu nhẹ khi quay đi.
Tôi không phải kiểu người thích gây chuyện, nhưng sự vô tư quá đà của cô làm tôi bứt rứt. Cô kể chuyện không ngừng, từ việc mua túi giả ở chợ Chatuchak đến chuyện cãi nhau với tài xế tuk-tuk. Mỗi câu chuyện đều kết thúc bằng một tràng cười ha hả, dù tôi chẳng thấy có gì đáng buồn cười. Có lúc, cô quay sang tôi, hỏi: “Ê, anh đi Bangkok làm gì đó? Mua đồ hay đi chơi?” Tôi trả lời ngắn gọn: “Công việc.” Cô gật gù, nhưng chẳng để tâm, lại quay sang bạn tiếp tục nói.
Rồi một khoảnh khắc khiến tôi chú ý. Khi cô lục túi lấy điện thoại, tôi vô tình thấy một tấm ảnh lòi ra từ ví. Đó là ảnh một đứa bé, tầm bốn năm tuổi, cười rạng rỡ. Cô vội nhét tấm ảnh vào, nhưng ánh mắt thoáng chút buồn. Tôi tự hỏi, cô ồn ào thế này, liệu có phải đang che giấu điều gì?
Đến giữa chuyến bay, cô bỗng im lặng. Tôi nghĩ cuối cùng mình cũng được yên, nhưng rồi cô quay sang, giọng nhỏ hơn hẳn: “Anh này, chắc anh thấy tui phiền lắm, đúng không?” Tôi ngạc nhiên, không biết trả lời sao. Cô cười, nhưng lần này là nụ cười gượng: “Tui biết tui ồn ào, mà không ồn tui chịu không nổi.”
Tôi tò mò, hỏi lại: “Sao thế?” Cô thở dài, nhìn ra cửa sổ. “Tui vừa đi Bangkok để tìm người thân của con trai tui. Nó mất năm ngoái, tai nạn. Tui muốn tìm ai đó để kể cho họ về nó, để nó không bị quên. Nhưng tui tìm không ra.” Cô dừng lại, mắt đỏ hoe. “Tui cười, tui nói nhiều, để quên chuyện đó. Chứ ngồi yên là tui nhớ.”
Tôi lặng người. Tất cả sự vô tư, ồn ào, chen lấn của cô bỗng mang một ý nghĩa khác. Cô không phải vô ý khi ngồi sai chỗ, không phải vô duyên khi cười to. Cô chỉ đang cố gắng sống sót qua nỗi đau của mình, theo cách vụng về nhất.
Khi máy bay hạ cánh, cô đứng dậy, xách túi, quay sang tôi: “Cảm ơn anh nãy giờ không mắng tui.” Tôi chỉ cười, nói: “Không sao đâu.” Cô bước đi, kéo theo bạn mình, tiếng cười lại vang lên, nhưng lần này, tôi không thấy khó chịu nữa.
Hóa ra, đằng sau những điều khiến ta bực bội, đôi khi là một câu chuyện ta chưa từng biết.