Chờ 10 năm tôi mới m:.ang b:.ầu. Ngày s:.inh tưởng sẽ là ngày hạnh phúc nhất nhưng rồi tôi lại bị s:.inh khó. Nghe mẹ chồng dứt khoát chọn c:.ứ:.u cháu khiến t:.im tôi như th:.ắt lại, t:.ủi th:.ân vô cùng. Nhưng chỉ 5 giây sau, cuộc đời tôi như sang một trang mới

Tim tôi như thắt lại, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên gối. Trong cơn đau đớn và hoang mang, tôi chỉ cảm thấy sự bất lực và nỗi đau bị bỏ rơi. Tại sao bà có thể lựa chọn như vậy?

Tôi kết hôn cách đây gần 6 năm, và từ khi về làm dâu, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng luôn căng thẳng. Bà là một người phụ nữ nghiêm khắc, yêu thương gia đình nhưng không mấy dễ gần. Tôi luôn cảm thấy bà đòi hỏi nhiều ở con dâu, và dù tôi cố gắng đến đâu, dường như vẫn không đủ tốt trong mắt bà.

Áp lực hơn, cưới 2 năm chưa có bầu, tôi đi khám, phát hiện bị nội mạc tử cung quá dày dẫn tới khó mang thai, mẹ chồng càng căng thẳng, sốt ruột. Tuy bà không trách móc gì tôi nhưng thi thoảng nhìn hàng xóm bế bồng cháu, bà lại thở dài. May mắn điều trị gần 3 năm thì tôi có tin vui. Ngày biết mình mang thai, tôi vừa hạnh phúc vì sắp được làm mẹ, vừa hy vọng mối quan hệ với mẹ chồng sẽ tốt đẹp hơn nhờ đứa con. Thực tế, mẹ chồng tôi rất vui mừng, bà chăm sóc tôi chu đáo, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Nhưng sự quan tâm ấy không làm mất đi sự kiểm soát khắt khe mà bà luôn áp đặt. Tôi thường cảm thấy mình bị áp lực khi phải làm mọi thứ theo ý bà, từ chế độ ăn uống đến những quan niệm dân gian mà tôi không hoàn toàn tin tưởng.

Tôi luôn cảm thấy bản thân cố gắng đến đâu, dường như vẫn không đủ tốt trong mắt mẹ chồng. (Ảnh minh họa)

Tôi luôn cảm thấy bản thân cố gắng đến đâu, dường như vẫn không đủ tốt trong mắt mẹ chồng. (Ảnh minh họa)

Rồi ngày sinh con cũng đến, nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi lo sợ khi tôi rơi vào tình huống khó sinh, máu chảy nhiều không cầm. Tôi vẫn nhớ rõ ánh đèn sáng loá trong phòng sinh, tiếng bác sĩ và y tá hối hả, và cơn đau xé da thịt. Sau nhiều giờ cố gắng, bác sĩ thông báo tình trạng của tôi và đứa bé rất nguy cấp, cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức.

Tôi còn nhớ khi ấy chồng tôi đi công tác chưa về kịp, mẹ chồng là người đầu tiên được bác sĩ hỏi ý kiến. Khi bác sĩ hỏi rằng nếu phải lựa chọn giữa việc cứu mẹ hay con, bà không ngần ngại đáp:

“Cứu cháu, bằng mọi giá phải cứu lấy cháu.”

Tim tôi như thắt lại, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên gối. Trong cơn đau đớn và hoang mang, tôi chỉ cảm thấy sự bất lực và nỗi đau bị bỏ rơi. Tại sao bà có thể lựa chọn như vậy? Tôi là người đã hy sinh để mang đứa bé này đến thế giới, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình chỉ là thứ yếu.

Nhưng khi tôi còn đang ngây người oán trách mẹ chồng, bác sĩ chuẩn bị rời đi thì bà lại vội nắm tay kéo lại:

“Hãy cố hết sức cứu lấy cả 2 mẹ con. Khó khăn lắm con dâu tôi mới có đứa con này. Nó coi đứa trẻ còn hơn sinh mạng của nó… nếu mất con, con bé cũng không thể sống được… Cháu tôi cần mẹ. Xin bác sĩ…. hãy cố hết sức cứu con dâu, cháu nội tôi”.

Bác sĩ quay sang nhìn mẹ chồng tôi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy cảm thông:

“Sinh mạng hai người đang liên kết chặt chẽ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cả hai mẹ con an toàn.”

Cuộc đối thoại giữa mẹ chồng và bác sĩ như thức tỉnh, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực kia. Tôi quay sang nhìn bà liền bắt gặp ánh mắt lo lắng, xót xa tột độ. Bước tới nắm tay tôi, mẹ chồng vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào:

 “Mẹ xin lỗi, mẹ chỉ sợ… mẹ sợ mất cháu, nhưng mẹ không bao giờ muốn con gặp nguy hiểm. Con ráng lên, mẹ ở đây. Cháu nội mẹ cần con, con trai mẹ cần con,… cả nhà sẽ cầu chúc cho con.”

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm làm dâu tôi thấy mẹ chồng rơi nước mắt, mà lại là rơi nước mắt vì tôi – người tưởng như bà ghét bỏ, lạnh nhạt. Những lời nói ấy đã làm tan chảy bức tường ngăn cách giữa chúng tôi suốt bao năm qua. Tôi cảm nhận được tình thương thật sự mà bà dành cho tôi, không chỉ như một nàng dâu, mà còn như một người mẹ thương con. Bà đã bộc lộ nỗi sợ hãi, sự bất an ẩn sau vẻ ngoài cứng rắn.

Sau một ca phẫu thuật đầy căng thẳng, cuối cùng cả tôi và con đều vượt qua nguy hiểm. Khi tôi tỉnh lại, mẹ chồng vẫn ngồi bên cạnh, nắm tay tôi. Bà nhìn tôi và nói:

Con giỏi lắm, mẹ cảm ơn con đã mang cháu đến với gia đình mình. Con cũng là con gái của mẹ, đừng giận mẹ nữa nhé.”

Đến phút nằm giữa lằn ranh sinh tử, tôi mới hiểu được sự ấm áp của 2 chữ tình thân, hiểu được sự quan tâm lo lắng của mẹ chồng dành cho mình. (Ảnh minh họa)

Đến phút nằm giữa lằn ranh sinh tử, tôi mới hiểu được sự ấm áp của 2 chữ tình thân, hiểu được sự quan tâm lo lắng của mẹ chồng dành cho mình. (Ảnh minh họa)

Tôi không thể ngăn dòng nước mắt, ôm chầm lấy bà. Giữa những giọt nước mắt là sự cảm thông, sự tha thứ, và sự kết nối. Từ ngày đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng hoàn toàn thay đổi. Tôi hiểu rằng, trong giây phút sinh tử, mỗi người có cách thể hiện tình cảm khác nhau, và sự lựa chọn của bà, dù đau lòng, cũng xuất phát từ tình yêu thương.

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi cảm thấy biết ơn vì khoảnh khắc ấy đã xảy ra. Nó không chỉ giúp tôi nhận ra giá trị của tình thân, mà còn giúp tôi và mẹ chồng tìm được tiếng nói chung, xây dựng một mối quan hệ bền chặt hơn. Hành trình làm mẹ không chỉ thay đổi tôi, mà còn kết nối tôi với những người thân yêu theo cách mà tôi chưa từng ngờ tới.