Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng sau tất cả những gì đã xảy ra. Ba năm trước, tôi và Hoàng cưới nhau, bất chấp sự phản đối gay gắt từ phía gia đình anh. Nhà anh giàu có, bố làm giám đốc một công ty lớn, còn tôi chỉ là cô gái xuất thân tỉnh lẻ, cha mất sớm, mẹ buôn bán nhỏ ở chợ.
Ngày anh đưa tôi về xin cưới, ánh mắt mẹ anh lạnh như băng. Bà nói thẳng: “Loại con gái nghèo, đừng mong bám vào con trai tôi.”. Hoàng nắm chặt tay tôi, kiên quyết: “Nếu mẹ không đồng ý, con vẫn cưới. Con chỉ cần Thảo.”
Tình yêu của anh là thứ duy nhất khiến tôi đủ can đảm để bước vào ngôi nhà ấy – nơi mà tôi biết, mình sẽ chẳng bao giờ được đón nhận hoàn toàn. Nhưng số phận lại trêu ngươi. Sau một tháng chia tay vì áp lực gia đình, tôi phát hiện mình mang thai. Hoàng khóc khi biết tin, rồi chạy về cầu xin mẹ. Đám cưới cuối cùng cũng diễn ra, dù đầy miễn cưỡng từ phía nhà chồng.
Tôi tưởng rằng đó là cái kết hạnh phúc. Nhưng khi về chung một nhà, tôi mới hiểu — hôn nhân không cứu nổi một trái tim đã có sẵn định kiến. Mẹ chồng tôi đuổi người giúp việc, giao hết việc nhà cho tôi: nấu nướng, giặt giũ, hầu hạ từng bữa cơm. Anh thì bận rộn, đi sớm về khuya. Tôi lặng lẽ gặm nhấm cô đơn trong căn biệt thự rộng thênh thang, nơi mỗi bức tường như một con mắt soi mói.
Rồi bi kịch ập đến. Hai tháng trước, Hoàng đột quỵ khi đang làm việc khuya ở công ty.Khi mọi người phát hiện, anh đã không qua khỏi. Tôi chết lặng. Cả thế giới như sụp đổ.Đứa con gái bé bỏng mới hơn hai tuổi chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ bập bẹ hỏi: “Ba đâu rồi mẹ?”.
Còn mẹ chồng tôi thì như hóa điên. Bà gào lên giữa đám tang, chỉ tay vào tôi: “Chính cô! Chính cô khắc chồng, mới khiến con tôi chết yểu! Cô là đồ sát phu!”. Tôi không cãi. Chỉ quỳ xuống trước di ảnh anh, nghẹn ngào: “Anh ơi, nếu có kiếp sau, xin đừng để em gặp lại nỗi đau này.”
Từ đó, tôi sống lặng lẽ trong căn phòng nhỏ ở tầng hai, vừa chăm con, vừa chịu đựng những lời xì xào của họ hàng. Mỗi bữa cơm, tôi ăn mà nước mắt chan đầy bát. Cho đến hôm qua, khi tôi đang dỗ con ngủ, Minh – em trai của Hoàng – bước vào. Minh xuống ghế, giọng nhỏ nhẹ: “Chị Thảo… Em có chuyện muốn nói.”
Tôi ngẩng lên, thấy ánh mắt Minh lúng túng, vừa áy náy vừa thành thật. “Hôm anh Hoàng mất… trước đó vài tháng, hai anh em từng uống rượu với nhau. Anh say, rồi anh khóc. Anh nói nếu một ngày nào đó anh có mệnh hệ gì… nhờ em thay anh chăm sóc mẹ con chị. Em không dám quên lời hứa ấy.”
Tôi lặng người. Tim như bị bóp nghẹt. Không phải vì sợ, mà vì thương — thương người chồng quá cố, thương cả đứa em trai mang nặng lời dặn ấy suốt thời gian qua.
Tôi nhìn Minh, khẽ nói: “Minh à, chị hiểu tấm lòng của em. Nhưng anh em mất rồi, chị không muốn người đời dị nghị. Chị chỉ cần được nuôi con, sống bình yên thôi. Đừng vì chị mà để ai hiểu lầm.”
Minh im lặng hồi lâu, rồi gật đầu: “Em biết. Nhưng nếu ai làm khó chị… chị cứ nói với em.”. Câu nói ấy khiến tôi rưng rưng. Bởi từ sau ngày chồng mất, đó là lần đầu tiên tôi nghe được một giọng nói dịu dàng trong căn nhà này.
Từ hôm ấy, Minh thỉnh thoảng ghé qua. Chú sửa lại cánh cửa bị kẹt, thay bóng đèn hỏng, mang ít bánh cho cháu. Không nói nhiều, không vượt quá giới hạn, chỉ lặng lẽ quan tâm — cái quan tâm của một người giữ lời hứa cho anh trai.
Mẹ chồng tôi dần dịu lại, có lẽ vì thấy tôi vẫn ở lại, không bỏ đi, vẫn chăm lo cho con, không một lời oán trách. Căn nhà bớt lạnh hơn, dù vắng Hoàng. Một buổi chiều, khi dọn lại tủ quần áo cũ của chồng, tôi tìm thấy một tờ giấy gấp nhỏ trong ví anh. Trên đó là nét chữ quen thuộc của Hoàng, nguệch ngoạc mà run rẩy: “Nếu có ngày anh không còn, anh chỉ mong mẹ con em được bình yên. Hãy để Minh giúp em khi cần, anh tin em sẽ hiểu. Anh yêu em – mãi mãi.”
Tôi run run đọc từng chữ. Giọt nước mắt rơi xuống làm nhòe nét mực. Bàn tay tôi khẽ vuốt dòng cuối, khẽ nói như trả lời anh từ nơi xa: “Em hiểu rồi, Hoàng ạ. Em sẽ sống thật tốt. Em sẽ giữ lời hứa của anh – để con mình lớn lên không thiếu tình thương.”
Ngoài kia, nắng cuối ngày len qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt con gái nhỏ đang cười khanh khách. Tôi nhìn con, lòng bỗng nhẹ như vừa buông xuống gánh nặng. Không cần ai thương hại, không cần ai bảo vệ. Tôi đủ mạnh mẽ để sống — vì anh, vì con, và vì chính mình.

