Chồng tôi – anh Tuấn – là con trai cả trong một gia đình gia giáo, có chút tiếng tăm ở quê. Từ ngày cưới tôi, mẹ chồng đã không ưng bụng:
– “Nó quê mùa, lại chẳng giúp gì cho dòng họ.”
Chồng tôi hiền, luôn đứng giữa giảng hòa, nên tôi cắn răng nhẫn nhịn.
Chúng tôi sống trong căn nhà 3 gian do bố mẹ chồng đứng tên. Mặc dù chẳng yêu quý gì tôi, nhưng vì con tôi còn nhỏ, sau khi anh Tuấn mất vì tai nạn, cả nhà chồng vẫn giữ im lặng vài tuần – chỉ để chờ thời điểm “thích hợp”…
Một buổi sáng đầu tháng, mẹ chồng gọi tôi về quê “họp gia đình”. Tưởng là bàn chuyện chăm sóc cháu, tôi bế con theo, không mảy may nghi ngờ.
Bố chồng mở lời, giọng trầm lặng:
– “Giờ Tuấn mất rồi, cái nhà này là của tổ tiên, con dâu thì… cũng chỉ là người ngoài. Con ký vào đây, sang tên lại cho thằng út để nhà còn người giữ.”
Tôi im lặng. Họ nói tôi “đã hưởng phúc đủ rồi”, “chồng mất rồi thì cũng không nên giữ cái gì cho khó xử”.
Tôi mỉm cười, không phản kháng. Tôi… ký. Rất nhanh.
Mẹ chồng còn đắc ý thì thầm với hàng xóm:
– “Hiểu chuyện đấy, dù gì cũng biết thân phận!”
Chỉ một tháng sau, thằng út dẫn người đến xem nhà chuẩn bị rao bán. Họ đào vườn để xây móng, mở rộng thêm dãy trọ phía sau.
Vừa đào sâu xuống 2 mét, họ tái mặt.
Cả một khoảng đất chôn đầy thùng phi kim loại và túi rác y tế – dấu tích của một thời gian dài xưởng thuốc lậu hoạt động “chui” dưới danh nghĩa nhà kho cũ.
Mảnh đất ấy đã bị khoanh vùng “ô nhiễm độc hại mức A”, từng có đơn tố cáo, từng có đoàn kiểm tra… nhưng bằng cách nào đó hồ sơ bị ém nhẹm, đến giờ mới bật lại.
Họ hàng nhà chồng nháo nhào. Mẹ chồng khóc lóc chửi tôi:
– “Mày biết từ trước đúng không? Mày gài bẫy cả nhà tao à?”
Tôi bình thản:
– “Miếng đất đó ngày xưa là của bố mẹ ruột tôi. Các người đòi, tôi đưa. Nhưng thứ dưới đó không phải lỗi của tôi. Mà là của… ông cụ nhà này – người từng cho thuê trái phép nhà kho để lấy tiền trả nợ cờ bạc.”
Họ đứng sững.
Tôi mở điện thoại, đưa ra loạt bản scan hồ sơ cũ: đơn tố cáo, hình ảnh vệ sinh môi trường, thậm chí bút tích của bố chồng ký xác nhận cho thuê nhà kho cách đây 10 năm.
“Tôi im lặng không phải vì ngu. Tôi ký, là để các người nhận lấy đúng những gì các người từng gieo.”
Miếng đất bị phong tỏa điều tra. Gia đình nhà chồng rối ren, danh dự lao đao, còn tôi đưa con chuyển lên thành phố, sống trong căn hộ nhỏ mà chồng tôi từng âm thầm tiết kiệm mua đứng tên tôi – thứ duy nhất anh để lại mà không ai biết.
“Có những trận thua khiến người ta mất sạch – không phải vì bị lừa, mà vì quá khinh người.”