Tôi là con gái lớn trong một gia đình giàu có nhất vùng. Mẹ tôi, một người phụ nữ mạnh mẽ và đảm đang, luôn được hàng xóm kính nể.
Từ nhỏ, tôi được dạy dỗ để trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện, luôn cố gắng làm mẹ vui. Ngày tôi lấy chồng, mẹ trao cho tôi một chỉ vàng làm của hồi môn. Dù gia đình chẳng thiếu thốn, món quà ấy khiến họ hàng xì xào, bảo mẹ keo kiệt, cho con gái ít quá. Tôi không bận tâm, chỉ cười, nghĩ rằng mẹ có lý do riêng, và vẫn vui vẻ bước vào cuộc sống mới.
Một năm sau, em gái tôi, Linh, lên xe hoa. Trong tiệc cưới, mẹ công khai tặng em một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu. Họ hàng ngỡ ngàng, còn tôi thì sững sờ. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại phân biệt đối xử giữa hai chị em. Dù chưa từng ganh tị với Linh, nhưng sự chênh lệch quá lớn khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi tự hỏi: Có phải mẹ thương Linh hơn vì em xinh đẹp, hoạt bát, hay vì tôi đã làm gì sai?
Tôi giữ nỗi buồn trong lòng, không dám hỏi mẹ. Cho đến một ngày, khi mẹ ốm nặng nằm viện, tôi về nhà lấy quần áo cho bà. Trong lúc lục tủ, tôi vô tình thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, phủ bụi. Tò mò, tôi mở ra, và tim tôi như ngừng đập khi thấy một tờ giấy bên trong. Nét chữ run run của mẹ viết: “Xin con, mẹ xin lỗi vì đã không nói sự thật. Con là con nuôi của mẹ, nhưng mẹ luôn yêu thương con như con ruột.” Bên dưới là giấy tờ nhận nuôi, xác nhận tôi được mẹ nhận về từ một trại trẻ mồ côi khi còn đỏ hỏn.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt lăn dài. Hóa ra, bao năm qua, tôi không phải con ruột của mẹ. Dù mẹ yêu thương, chăm sóc tôi chẳng thiếu thứ gì, nhưng sâu thẳm, mẹ vẫn dành tình cảm đặc biệt hơn cho Linh – đứa con gái ruột thịt. Tôi không trách mẹ, nhưng nỗi đau biết mình là con nuôi khiến lòng tôi tan nát. Khi trở lại viện, tôi vẫn chăm sóc mẹ như chưa từng biết sự thật, nhưng trong lòng, tôi hiểu rằng tình yêu của mẹ, dù lớn lao, vẫn có những khoảng cách mà tôi mãi mãi không thể chạm tới.