Ngày hôm đó, trời nắng đẹp, từng đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm. Đoàn xe đưa dâu lăn bánh trên con đường làng nhỏ, tiếng còi xe, tiếng cười nói rộn ràng xen lẫn với tiếng trống kèn vui nhộn. Trong chiếc xe dẫn đầu, cô dâu ngồi e ấp bên chú rể, khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc pha chút hồi hộp.
Tài xế – anh Tín – đã chạy hàng trăm chuyến xe cưới, vậy mà hôm nay lòng vẫn lâng lâng lạ kỳ. Xe bon bon lướt trên đường thì bỗng nhiên, từ phía sau cốp xe vang lên tiếng “lộc cộc… lộc cộc…” nhỏ nhưng rõ ràng.
Anh nhíu mày, liếc gương chiếu hậu. Tiếng động lặp lại, nghe như có thứ gì đó đang chuyển động trong cốp.
Không yên tâm, anh đánh xe tấp vào lề. Cô dâu chú rể còn đang bận rộn với đám bạn phía sau, không để ý. Anh Tín bước xuống, lòng nặng như đeo đá. Tiếng “lộc cộc” mỗi lúc một gấp gáp hơn, như thể đang giục anh mở ra mau.
Bàn tay run nhẹ, anh tra chìa vào ổ khóa cốp xe. Một tiếng “cách” vang lên, nắp cốp bật tung.
Anh Tín chết sững.
Bên trong, một chiếc rương gỗ cũ kỹ nằm chềnh ềnh, khóa đã bung ra tự lúc nào. Nắp rương hở ra một khe nhỏ, và từ khe đó… một bàn tay trắng toát, đeo đầy vòng bạc, thò ra ngoài, run run cử động!
Anh Tín hét toáng lên, suýt ngã ngửa. Mùi hương trầm phảng phất bay ra, xen lẫn một thứ mùi ẩm mốc rất khó tả. Đám người trên xe nghe tiếng vội vàng ùa tới.
Một người trong họ hàng lớn tuổi nhận ra ngay chiếc rương gỗ, mặt biến sắc:
– Trời ơi… đó là hồi môn của cô dâu!
Mọi người sửng sốt. Hồi môn gì mà kinh dị vậy?
Cô dâu lúc này mới hoảng hốt chạy tới, vừa nhìn thấy chiếc rương đã bật khóc nức nở, quỳ sụp xuống.
– Con xin lỗi… con không muốn mang nó đi, nhưng mẹ bắt con phải đem theo!
Người mẹ của cô dâu – một người phụ nữ đứng tuổi, nghiêm nghị – lúc đó mới run giọng giải thích:
– Đó là truyền thống dòng họ… mỗi cô gái khi xuất giá phải mang theo linh vật gia tộc – một bức tượng gỗ thiêng, hình bàn tay bạc, để cầu bình an và bảo vệ hôn nhân. Nó đã ở trong nhà ta hàng trăm năm rồi…
Hóa ra “bàn tay ma quái” kia chỉ là một tượng gỗ cổ, chế tác tinh xảo đến nỗi trong bóng tối, dưới ánh sáng lập lòe, nó trông hệt như tay người thật.
Cả đoàn thở phào. Nhưng cô dâu thì vẫn nức nở:
– Con xin mẹ… con không cần linh vật. Hạnh phúc của con, con sẽ tự gìn giữ…
Không khí bỗng chùng xuống. Người mẹ siết chặt tay con gái, rồi sau một hồi im lặng, bà gật đầu.
Chiếc rương gỗ được đóng lại, lần này là để ở lại quê nhà, vĩnh viễn.
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, đưa cô dâu đến một khởi đầu mới – không còn những sợi dây vô hình trói buộc.