Lấy anh thợ xây để hợp thức hóa cái th///ai, khi con 3 tuổi, tôi b///ủn rủ///n thấy thứ này trong ví chồng, không ngờ anh lại là người như thế…
Ngày ấy, tôi hoang mang khi biết mình có em bé. Người mà tôi tin tưởng nhất đã rời bỏ, anh ta chỉ nói đúng một câu: “Tùy em quyết định” rồi biến mất. Tôi không đủ dũng khí để làm điều gì tổn thương đến đứa trẻ, cũng không thể trở về quê trong hoàn cảnh ấy. Đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất, Dũng xuất hiện.
Dũng làm thợ xây công trình gần khu trọ tôi thuê. Anh hiền lành, thật thà, lâu nay vẫn âm thầm quan tâm tôi. Nghe tôi tâm sự, anh chỉ im lặng hồi lâu rồi nói:
Nếu em không ngại, anh sẵn sàng làm chồng em, làm cha đứa bé. Anh biết nó không phải con anh, nhưng anh hứa sẽ thương yêu nó như ruột thịt.
Tôi gật đầu đồng ý. Không đám cưới linh đình, chỉ có bữa cơm nhỏ với mấy người bạn thợ của Dũng. Mẹ tôi gọi điện khóc suốt, nhưng rồi cũng đành chấp nhận.
Ba năm qua, Dũng vẫn vậy – sớm đi, tối về, có hôm mệt quá anh nằm vật ra sàn ngủ. Con trai tôi gọi anh là bố, anh bế bổng nó lên, cười rạng rỡ dù gương mặt sạm nắng. Có lần tôi hỏi:
Anh có hối hận không?
Anh chỉ lắc đầu, xoa tóc tôi rồi nói:
Anh hạnh phúc mà.
Sáng hôm ấy, tôi dậy sớm chuẩn bị cơm hộp cho anh mang đi làm. Khi giặt chiếc quần cũ, tôi thấy ví anh rơi ra. Định lấy ra lau thì một tấm ảnh nhỏ rơi xuống. Đó là ảnh siêu âm con trai tôi năm xưa. Tôi run rẩy, mở ví anh ra thêm thì thấy kẹp bên trong mảnh giấy nhỏ, với dòng chữ nguệch ngoạc:
“Con là món quà lớn nhất cuộc đời bố.”
Tôi bật khóc. Thì ra, anh vẫn luôn xem con như ruột thịt, chưa từng phân biệt. Anh không chỉ “hợp thức hóa cái bụng bầu” của tôi, mà còn dùng cả cuộc đời để chở che mẹ con tôi khỏi những điều tiếng, thiệt thòi.
Chiều hôm ấy, khi anh trở về, tôi chạy ra ôm anh thật chặt. Anh ngạc nhiên hỏi:
Gì vậy em?
Tôi sụt sùi:
Cảm ơn anh… vì đã đến bên mẹ con em.
Anh cười, xoa đầu tôi:
Ngốc, anh mới là người phải cảm ơn em chứ.
Gió chiều hôm ấy thổi mát rượi. Trong lòng tôi nhẹ bẫng. Tôi biết, tuy không phải bắt đầu bằng sự ngọt ngào, nhưng với một người đàn ông như anh, cả đời này tôi cũng chẳng cần mơ ước gì hơn nữa.