Bà Xinh dậy từ khi trời còn chưa kịp rạng. Bà quen với nhịp sống ấy từ ngày nhận việc giúp việc cho nhà ông bà Hào – gia đình giàu có nhất khu biệt thự ven hồ. Biệt thự rộng tới ba tầng, tường phủ dây leo, sân trước trồng toàn hoa ngoại, phòng khách bày đầy đồ châu Âu, đi đâu cũng nghe tiếng máy lạnh vù vù cùng mùi nước hoa Pháp thoang thoảng.
Bà Xinh làm không than một lời. Nấu ăn, giặt giũ, lau dọn, thậm chí nhiều hôm còn phải lên phòng cậu quý tử Khôi – con trai ông bà Hào – để thu dọn đống giày thể thao hôi rình và bát mì úp mốc meo dưới gầm giường.
Bà không than. Chỉ im lặng làm. Đã quen rồi.
Thế nhưng hôm đó là lần đầu bà thấy đôi mắt bà chủ trừng lên như hổ vồ mồi.
“Cái… gì cơ? Không thấy đồng hồ đâu á?”
Ông Hào nói trong lúc bấm mã mở tủ kính trưng bày: “Cái Rolex vàng 24K tôi để đây, hôm qua còn ngắm nó mà… Hôm nay tìm lại thì không thấy.”
Khôi từ trên tầng đi xuống, tay còn cầm cốc cà phê đá xay: “Trộm đấy bố. Nhà mình ai vào được đâu, ngoài người nhà với… bà giúp việc!”
Ánh mắt bà Hào lập tức chuyển hướng, đanh như thép nguội. “Bà Xinh! Bà lại đây tôi hỏi!”
Bà Xinh đang rửa rau dưới bếp, giật mình bước lên. “Dạ?”
“Bà dọn phòng mấy hôm nay phải không?”
“Dạ, đúng.”
“Thế cái đồng hồ ông nhà tôi để trong tủ kính ở phòng đọc sách, bà có thấy không?”
“Dạ… tôi có lau chùi tủ, nhưng đồng hồ thì tôi không động vào.”
“Không động vào mà lại mất? Hay bà nhắm vào cái Rolex mấy trăm triệu đấy rồi? Bao nhiêu năm giúp việc, giờ già rồi lại sinh lòng tham?”
Bà Xinh đứng lặng. Từng lời như lưỡi dao cắt ngang mặt. Bà nhìn sang ông Hào – người đàn ông vẫn thường gật gù hài lòng khi ăn món cá kho bà làm – lúc này chỉ lặng lẽ lảng tránh ánh mắt.
Khôi huýt sáo. “Hay là bà lên phòng con kiểm tra đồ? Biết đâu lại tìm được thêm vài món khác?”
Lời nói ấy như xát muối vào lòng bà. Bà siết tay lại, nói thật chậm: “Tôi không lấy. Nếu ông bà không tin, tôi xin nghỉ việc. Nhưng xin đừng xúc phạm nhân cách tôi.”
Bà Hào gằn giọng: “Vậy thì đi đi! Lập tức! Loại giúp việc ăn cắp, tôi không thiếu để giữ lại!”
Trời đổ cơn mưa nhỏ khi bà Xinh kéo vali ra khỏi cổng. Không ai tiễn. Không ai thắc mắc. Cánh cổng tự động khép lại phía sau lưng, như chưa từng có ai tên Xinh tồn tại trong căn biệt thự đó.
Năm ngày sau.
Cư dân khu biệt thự ven hồ bắt đầu bàn tán khi thấy một chiếc xe hơi đen bóng đỗ ngay trước cửa nhà ông bà Hào. Một người đàn ông mặc vest, tay cầm tập hồ sơ bước xuống.
“Xin lỗi, đây có phải gia đình ông bà Hào thuê biệt thự số 8?”
Ông Hào cau mày, “Phải, có chuyện gì?”
“Tôi đến theo ủy quyền của bà Nguyễn Thị Xinh – chủ sở hữu hợp pháp của căn biệt thự này. Theo hợp đồng thuê nhà, thời hạn kết thúc vào ngày hôm nay do vi phạm điều khoản đạo đức. Yêu cầu gia đình ông bà rời khỏi nhà trong vòng 24 giờ.”
Không khí như đặc lại.
“Cái… cái gì cơ? Bà Xinh là… chủ nhà?”
“Vâng. Bà ấy không muốn lùm xùm, nhưng vì bị xúc phạm danh dự nặng nề, bà ấy quyết định thu hồi bất động sản.”
Cánh cổng biệt thự mở ra. Người giúp việc ngày nào – nay trong bộ áo dài tím, tóc vấn gọn, tay cầm ô nhẹ nhàng bước vào. Vẫn là bà Xinh, nhưng gương mặt ấy bỗng trở nên cao sang lạ lùng.
“Chào ông bà,” bà cất giọng nhẹ như mưa bụi, “Xin phép lấy lại ngôi nhà của tôi.”
Bà Hào chết lặng. Ông Hào lắp bắp: “Chuyện này là sao?”
Bà Xinh mỉm cười. “Tôi là chủ cũ của mảnh đất này. Ngày xưa ông chủ lớn vùng này ngỏ ý xây biệt thự, tôi cho thuê lại, nhưng thấy vợ chồng ông bà làm ăn tử tế nên tôi im lặng, để yên cho thuê rẻ. Vậy mà, chỉ vì một chiếc đồng hồ, ông bà nhẫn tâm đuổi tôi như kẻ trộm.”
Khôi đứng bên, mồ hôi túa ra. Mắt cậu đảo liên tục.
Bà Xinh liếc nhìn, chậm rãi hỏi: “Mà này… chiếc Rolex mất rồi tìm lại chưa?”
Bà Hào đỏ bừng mặt. “Chuyện đó…”
Khôi cúi gằm. “Con xin lỗi…”
“Mày làm gì?” bà Hào quát.
Khôi thì thào: “Con… con cầm đi bán… để lấy tiền đua xe…”
Câu nói như tiếng sét ngang tai. Bà Hào ngã xuống ghế, mắt trợn tròn. Ông Hào lặng thinh.
Bà Xinh quay đi. “Thôi. Tôi không cần lời xin lỗi. Nhưng tôi cần sự thật. Và công lý.”
Sáng hôm sau, gia đình ông bà Hào kéo vali lầm lũi rời khỏi khu biệt thự. Không còn chiếc Mercedes, không còn váy lụa hay giày da bóng loáng. Người dân xì xào bàn tán. Hóa ra cái mác “giàu có nhất vùng” cũng chỉ là lớp phông bạt vay mượn. Biệt thự thuê, đồ đạc vay mượn, con cái hư hỏng, đạo đức để ở đâu?
Còn bà Xinh – người phụ nữ tưởng chỉ là giúp việc – hôm ấy tự tay pha trà, ngồi bên cửa sổ ngắm giàn hoa giấy đỏ rực đang đung đưa trong gió. Ánh mắt bà vẫn hiền lành như ngày đầu, nhưng lặng lẽ ẩn sau đó là phẩm giá của một người từng bị coi rẻ, nay lại là chủ nhân thật sự của cả một góc trời này.
Kết.
Có những người cả đời chỉ thích sống lặng lẽ, không vì giàu mà phô trương, không vì nghèo mà tự ti. Nhưng đến một ngày, khi danh dự bị xúc phạm, họ cũng sẽ chọn cách đứng dậy – không phải để trả thù, mà để nhắc thế gian rằng: “Đừng bao giờ đánh giá ai qua chiếc tạp dề họ mang, hay cây chổi họ cầm.”