Tin nhanh https://youth-channel.com/ giải trí, xã hội, làm đẹp Thu, 03 Jul 2025 06:49:30 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.7.2 Con trai cả vừa mất, nhà chồng đã lén gọi con dâu đến ép ký giấy sang tên nhà đất, cô lầm lũi ký nhưng nào ngờ https://youth-channel.com/con-trai-ca-vua-mat-nha-chong-da-len-goi-con-dau-den-ep-ky-giay-sang-ten-nha-dat-co-lam-lui-ky-nhung-nao-ngo-2.html Thu, 03 Jul 2025 06:49:30 +0000 https://youth-channel.com/?p=139192 Chồng tôi – anh Tuấn – là con trai cả trong một gia đình gia giáo, có chút tiếng tăm ở quê. Từ ngày cưới tôi, mẹ chồng đã không ưng bụng: – “Nó quê mùa, lại chẳng giúp gì cho dòng họ.” Chồng tôi hiền, luôn đứng giữa giảng hòa, nên tôi cắn răng nhẫn nhịn. Chúng tôi sống trong căn nhà 3 gian do bố mẹ chồng đứng tên. Mặc dù chẳng yêu quý gì tôi, nhưng vì con tôi còn nhỏ, sau khi anh Tuấn mất vì tai nạn, cả nhà chồng vẫn giữ im lặng vài

Bài viết Con trai cả vừa mất, nhà chồng đã lén gọi con dâu đến ép ký giấy sang tên nhà đất, cô lầm lũi ký nhưng nào ngờ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Chồng tôi – anh Tuấn – là con trai cả trong một gia đình gia giáo, có chút tiếng tăm ở quê. Từ ngày cưới tôi, mẹ chồng đã không ưng bụng:

– “Nó quê mùa, lại chẳng giúp gì cho dòng họ.”

Chồng tôi hiền, luôn đứng giữa giảng hòa, nên tôi cắn răng nhẫn nhịn.

Chúng tôi sống trong căn nhà 3 gian do bố mẹ chồng đứng tên. Mặc dù chẳng yêu quý gì tôi, nhưng vì con tôi còn nhỏ, sau khi anh Tuấn mất vì tai nạn, cả nhà chồng vẫn giữ im lặng vài tuần – chỉ để chờ thời điểm “thích hợp”…

Một buổi sáng đầu tháng, mẹ chồng gọi tôi về quê “họp gia đình”. Tưởng là bàn chuyện chăm sóc cháu, tôi bế con theo, không mảy may nghi ngờ.

Bố chồng mở lời, giọng trầm lặng:

– “Giờ Tuấn mất rồi, cái nhà này là của tổ tiên, con dâu thì… cũng chỉ là người ngoài. Con ký vào đây, sang tên lại cho thằng út để nhà còn người giữ.”

Tôi im lặng. Họ nói tôi “đã hưởng phúc đủ rồi”, “chồng mất rồi thì cũng không nên giữ cái gì cho khó xử”.

Tôi mỉm cười, không phản kháng. Tôi… ký. Rất nhanh.Mẹ chồng còn đắc ý thì thầm với hàng xóm:

– “Hiểu chuyện đấy, dù gì cũng biết thân phận!”

Chỉ một tháng sau, thằng út dẫn người đến xem nhà chuẩn bị rao bán. Họ đào vườn để xây móng, mở rộng thêm dãy trọ phía sau.

Vừa đào sâu xuống 2 mét, họ tái mặt.

Cả một khoảng đất chôn đầy thùng phi kim loại và túi rác y tế – dấu tích của một thời gian dài xưởng thuốc lậu hoạt động “chui” dưới danh nghĩa nhà kho cũ.

Mảnh đất ấy đã bị khoanh vùng “ô nhiễm độc hại mức A”, từng có đơn tố cáo, từng có đoàn kiểm tra… nhưng bằng cách nào đó hồ sơ bị ém nhẹm, đến giờ mới bật lại.

Họ hàng nhà chồng nháo nhào. Mẹ chồng khóc lóc chửi tôi:

– “Mày biết từ trước đúng không? Mày gài bẫy cả nhà tao à?”

Tôi bình thản:

– “Miếng đất đó ngày xưa là của bố mẹ ruột tôi. Các người đòi, tôi đưa. Nhưng thứ dưới đó không phải lỗi của tôi. Mà là của… ông cụ nhà này – người từng cho thuê trái phép nhà kho để lấy tiền trả nợ cờ bạc.”

Họ đứng sững.

Tôi mở điện thoại, đưa ra loạt bản scan hồ sơ cũ: đơn tố cáo, hình ảnh vệ sinh môi trường, thậm chí bút tích của bố chồng ký xác nhận cho thuê nhà kho cách đây 10 năm.

“Tôi im lặng không phải vì ngu. Tôi ký, là để các người nhận lấy đúng những gì các người từng gieo.”

Miếng đất bị phong tỏa điều tra. Gia đình nhà chồng rối ren, danh dự lao đao, còn tôi đưa con chuyển lên thành phố, sống trong căn hộ nhỏ mà chồng tôi từng âm thầm tiết kiệm mua đứng tên tôi – thứ duy nhất anh để lại mà không ai biết.

“Có những trận thua khiến người ta mất sạch – không phải vì bị lừa, mà vì quá khinh người.”

Bài viết Con trai cả vừa mất, nhà chồng đã lén gọi con dâu đến ép ký giấy sang tên nhà đất, cô lầm lũi ký nhưng nào ngờ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Cô dâu đang làm lễ thì nhìn thấy người đầu tiên ngồi giữa hàng ghế quan khách đã chết đuối cách đây 2 năm, nào ngờ 3 ngày sau cả làng đứng kín sân khóc hết nước mắt vì nhận được tin… https://youth-channel.com/co-dau-dang-lam-le-thi-nhin-thay-nguoi-dau-tien-ngoi-giua-hang-ghe-quan-khach-da-chet-duoi-cach-day-2-nam-nao-ngo-3-ngay-sau-ca-lang-dung-kin-san-khoc-het-nuoc-mat-vi-nhan-duoc-tin-2.html Thu, 03 Jul 2025 05:30:42 +0000 https://youth-channel.com/?p=139189 Lễ cưới của Hân là sự kiện rộn ràng nhất làng Thượng trong suốt nhiều năm. Cô gái đẹp nết, đẹp người, học hành đàng hoàng, lấy chồng Hà Nội, lại làm lễ tại chính quê nhà – ai ai cũng mừng. Sân nhà căng rạp trắng, người ra người vào tấp nập. Bên trong, Hân mặc áo dài đỏ, tóc bới cao, mặt điểm nhẹ son, vừa bước ra lễ gia tiên thì mọi người bắt đầu ngồi vào ghế. Nhưng đúng lúc ấy… cô dừng sững lại. Ở dãy ghế quan khách bên trái – hàng đầu tiên

Bài viết Cô dâu đang làm lễ thì nhìn thấy người đầu tiên ngồi giữa hàng ghế quan khách đã chết đuối cách đây 2 năm, nào ngờ 3 ngày sau cả làng đứng kín sân khóc hết nước mắt vì nhận được tin… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Lễ cưới của Hân là sự kiện rộn ràng nhất làng Thượng trong suốt nhiều năm. Cô gái đẹp nết, đẹp người, học hành đàng hoàng, lấy chồng Hà Nội, lại làm lễ tại chính quê nhà – ai ai cũng mừng.

Sân nhà căng rạp trắng, người ra người vào tấp nập. Bên trong, Hân mặc áo dài đỏ, tóc bới cao, mặt điểm nhẹ son, vừa bước ra lễ gia tiên thì mọi người bắt đầu ngồi vào ghế.

Nhưng đúng lúc ấy… cô dừng sững lại.

Ở dãy ghế quan khách bên trái – hàng đầu tiên – một người đàn ông ngồi lặng lẽ, tay đặt ngay ngắn trên đùi, mắt nhìn thẳng về phía Hân. Không ai có vẻ để ý đến sự hiện diện của anh ta.

Cô ngẩn người. Rồi tim cô thắt lại.

Là Nam.

Người yêu cũ của cô – mất tích cách đây hai năm trong một đêm mưa lớn, được cho là đã chết đuối, dù xác không bao giờ tìm thấy.

Anh ta vẫn như cũ, vẫn bộ sơ mi trắng hơi nhăn, gương mặt trẻ tuổi nhưng tái hơn mọi khi. Và ánh mắt… lạnh, sâu như kéo cô về một khoảng quá khứ không thể quay lại.

Cô choáng váng, lùi lại một bước. Cả lễ cưới dừng lại vài giây vì phản ứng kỳ lạ của cô dâu. Nhưng khi mọi người quay nhìn thì… ghế trống.

Không có ai cả. Không ai ngoài cô thấy người đó.

Gia đình lo Hân xúc động, cho cô vào phòng nghỉ một lát. Cô không dám nói ra… Vì không ai tin. Cũng có thể chính cô không dám tin.

Ba ngày sau.
Một chiếc ô tô biển tỉnh khác về làng. Theo sau là hai xe máy và bốn người mặc đồ tang, mắt đỏ hoe.

Tin lan nhanh như lửa cháy cỏ khô. Người đàn ông đi đầu là bố của Nam. Ông xin phép họp làng, rồi bật khóc nức nở giữa sân đình.

“Chúng tôi… mới tìm thấy xác của cháu Nam ở một khúc sông cách đây gần trăm cây số.”

“Bị cuốn theo nước lũ… mãi đến giờ mới nổi lên.”

Cả làng lặng người. Người già bật khóc. Người trẻ cũng rưng rưng.

Cái ngày Nam mất tích, trời cũng mưa tầm tã. Mọi người tìm kiếm suốt cả tháng. Không có tang, không có mộ. Hân đau đớn, rồi chôn giấc mơ đầu đời xuống đáy lòng.

Không ai biết rằng, trong ngày Hân kết hôn, Nam đã “trở về” – là để nhìn cô lần cuối, trong hình hài của một linh hồn chưa siêu thoát.

Câu cuối cùng (gợi thêm chiều sâu):
Hân không bao giờ quên ánh mắt ấy. Không oán trách, không van xin – chỉ có một điều duy nhất:
Anh ấy vẫn còn nhớ mình.
Và đã đợi cô… suốt hai năm dưới đáy sông.

Bài viết Cô dâu đang làm lễ thì nhìn thấy người đầu tiên ngồi giữa hàng ghế quan khách đã chết đuối cách đây 2 năm, nào ngờ 3 ngày sau cả làng đứng kín sân khóc hết nước mắt vì nhận được tin… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Đúng lúc nửa đêm, quan tài bất ngờ bị đánh tráo, con mèo đen kêu rú lên 1 tiếng rồi lao qua giữa nhà, 30 phút sau người đàn ông trong nhà sùi bọt mép, hóa ra… https://youth-channel.com/dung-luc-nua-dem-quan-tai-bat-ngo-bi-danh-trao-con-meo-den-keu-ru-len-1-tieng-roi-lao-qua-giua-nha-30-phut-sau-nguoi-dan-ong-trong-nha-sui-bot-mep-hoa-ra.html Thu, 03 Jul 2025 04:48:43 +0000 https://youth-channel.com/?p=139186 Đám tang ông Nghĩa – trưởng họ của cả một dòng tộc – diễn ra trong âm thầm lặng lẽ theo đúng nguyện vọng của ông lúc sinh thời: “Không rườm rà, không khóc lóc, đưa đi trong đêm cho kịp giờ lành.” Gia đình chuẩn bị chu đáo, mọi thứ đều được đặt lịch rõ ràng, quan tài đóng kín, chờ đến nửa đêm là đưa ra đồng. Nhưng đúng 0h, cả nhà giật mình khi con mèo đen trong nhà – vốn được nuôi để bắt chuột – đột nhiên tru lên một tiếng rợn người, rồi lao

Bài viết Đúng lúc nửa đêm, quan tài bất ngờ bị đánh tráo, con mèo đen kêu rú lên 1 tiếng rồi lao qua giữa nhà, 30 phút sau người đàn ông trong nhà sùi bọt mép, hóa ra… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Đám tang ông Nghĩa – trưởng họ của cả một dòng tộc – diễn ra trong âm thầm lặng lẽ theo đúng nguyện vọng của ông lúc sinh thời: “Không rườm rà, không khóc lóc, đưa đi trong đêm cho kịp giờ lành.”

Gia đình chuẩn bị chu đáo, mọi thứ đều được đặt lịch rõ ràng, quan tài đóng kín, chờ đến nửa đêm là đưa ra đồng.

Nhưng đúng 0h, cả nhà giật mình khi con mèo đen trong nhà – vốn được nuôi để bắt chuột – đột nhiên tru lên một tiếng rợn người, rồi lao thẳng qua chính giữa gian thờ, đạp đổ cả cây nến đỏ đang cháy dở.

Một luồng gió lạnh ập vào.

Tưởng là gió, ai cũng lặng lẽ dọn dẹp, cho đến khoảng 30 phút sau, ông Phúc – em trai ông Nghĩa – đang ngồi nhắm rượu trước giờ đưa tang thì bất ngờ sùi bọt mép, gục xuống sàn, hai mắt trợn trừng.

Cả nhà hốt hoảng gọi cấp cứu. Nhưng trong lúc người cháu trai cõng ông Phúc ra xe, nắp quan tài bỗng kêu “cạch” một tiếng, hé ra một chút khiến người cầm đuốc phải quay lại kiểm tra.

Và chính lúc đó – tất cả chết lặng.

Bên trong không phải là thi thể ông Nghĩa.

Người nằm trong quan tài là… một gã đàn ông xa lạ, bị bó chiếu tẩm liệm sơ sài, không hề giống phong tục nhà họ. Hơn nữa, mặt người này bị bầm tím như vừa chết tức tưởi, móng tay còn có vết máu chưa khô.

Đúng lúc đó, công an được gọi đến.

Qua điều tra, camera phía sau nhà bị vô hiệu hóa 2 giờ trước đó, cổng chính không dấu vết cạy phá, chỉ có một lối hẹp ven mương là còn ướt đất – chứng tỏ kẻ đột nhập cực kỳ tinh vi.

Và cú twist nghẹt thở: ông Phúc – người sùi bọt mép – không phải trúng gió, mà bị đầu độc.

Kết luận pháp y xác nhận: ông Phúc là người có động cơ thay xác, bởi 3 ngày trước khi ông Nghĩa mất, ông Phúc vừa đi cầm cố sổ đỏ nhà họ vì nợ lô đề. Nếu bị phát hiện, cả họ sẽ họp truất quyền thừa kế của ông.

Ông đã cấu kết với một nhóm người để đánh tráo thi thể, với ý đồ giả tang, lấy tiền chia tài sản nhanh, rồi dựng chuyện mất xác.

Không ngờ con mèo đen nhạy cảm đã cảm nhận ra sự tráo đổi, và ông Phúc – trong lúc ung dung chờ kế hoạch thành công – lại bị đồng bọn thủ tiêu ngay trong đêm để diệt khẩu.

Kẻ cuối cùng bị bắt chính là gã xe tang – người được thuê ngoài với giá gấp đôi.

Còn ông Nghĩa thật sự – sau 2 ngày truy lùng – được tìm thấy trong một ngôi nhà hoang cách đó 5km, bị… bỏ rơi cùng chiếc quan tài thật, nhưng may mắn vẫn còn nguyên vẹn.

Từ đó, làng cấm tuyệt đối mọi chuyện “đưa tang lúc nửa đêm” – không vì tâm linh, mà bởi chính lòng người còn đáng sợ hơn cả bóng tối.

Bài viết Đúng lúc nửa đêm, quan tài bất ngờ bị đánh tráo, con mèo đen kêu rú lên 1 tiếng rồi lao qua giữa nhà, 30 phút sau người đàn ông trong nhà sùi bọt mép, hóa ra… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ vợ và con rể ôm hết tiền bạc và trang sức bỏ trốn, nào ngờ chạy ra được khỏi làng thì gặp chuyện lớn… https://youth-channel.com/truoc-ngay-cuoi-1-ngay-me-vo-va-con-re-om-het-tien-bac-va-trang-suc-bo-tron-nao-ngo-chay-ra-duoc-khoi-lang-thi-gap-chuyen-lon-2.html Thu, 03 Jul 2025 03:20:22 +0000 https://youth-channel.com/?p=139183 Hải, chàng rể tương lai, đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm. Ngày mai, anh sẽ chính thức cưới Lan, cô gái hiền lành của làng. Nhưng trong lòng Hải, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Không ai biết, Hải và bà Hương – mẹ vợ tương lai – đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu. Bà Hương, người phụ nữ góa bụa sắc sảo, không hài lòng với cuộc sống tẻ nhạt ở làng. Bà muốn đổi đời, và Hải, với vẻ ngoài điển trai cùng tài ăn nói, là đồng minh hoàn hảo.

Bài viết Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ vợ và con rể ôm hết tiền bạc và trang sức bỏ trốn, nào ngờ chạy ra được khỏi làng thì gặp chuyện lớn… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Hải, chàng rể tương lai, đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm. Ngày mai, anh sẽ chính thức cưới Lan, cô gái hiền lành của làng. Nhưng trong lòng Hải, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Không ai biết, Hải và bà Hương – mẹ vợ tương lai – đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.

Bà Hương, người phụ nữ góa bụa sắc sảo, không hài lòng với cuộc sống tẻ nhạt ở làng. Bà muốn đổi đời, và Hải, với vẻ ngoài điển trai cùng tài ăn nói, là đồng minh hoàn hảo. Cả hai đã bí mật gom góp tiền bạc, trang sức của nhà Lan, thậm chí cả tiền mừng cưới mà khách đã gửi trước. Kế hoạch của họ đơn giản: đêm trước lễ cưới, khi cả làng chìm trong không khí rộn ràng, họ sẽ bỏ trốn.

Đêm ấy, trời tối đen như mực. Hải và bà Hương lén lút rời khỏi nhà, tay xách túi nặng trĩu vàng và tiền. Tiếng chó sủa vang đâu đó, nhưng cả hai vẫn bình thản bước qua cánh cổng làng. “Chỉ cần ra khỏi đây, chúng ta sẽ tự do,” bà Hương thì thầm, mắt lấp lánh tham vọng. Hải gật đầu, nhưng trong lòng anh bắt đầu le lói một cảm giác bất an.

Ra đến con đường mòn dẫn ra quốc lộ, gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất nồng. Đột nhiên, từ bụi cây ven đường, ba bóng đen bước ra, chặn lối. Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên những gương mặt dữ tợn, tay lăm lăm dao găm. “Đưa túi đây, nếu không muốn mất mạng,” một gã gằn giọng.

Hải và bà Hương chết lặng. Họ nhận ra đây là băng cướp khét tiếng vùng này, chuyên rình rập những kẻ sơ hở. Bà Hương cố giữ bình tĩnh, ôm chặt túi, hét lên: “Chúng mày dám động đến tao? Tao là Hương, mẹ của Lan!” Nhưng lũ cướp chỉ cười khẩy. “Mẹ vợ hay mẹ thiên hạ, bọn tao không quan tâm. Đưa túi, hoặc chết.”

Hải, dù sợ hãi, vẫn cố bảo vệ bà Hương. Anh lao vào, định giật dao của một tên, nhưng chỉ trong tích tắc, một nhát dao đã xẹt qua tay anh, máu chảy đầm đìa. Bà Hương hoảng loạn, ném túi xuống đất, hét lên: “Lấy đi, tha cho chúng tao!” Lũ cướp nhặt túi, cười ha hả, rồi biến mất vào bóng đêm.

Cả hai ngồi bệt xuống đường, Hải ôm cánh tay rỉ máu, bà Hương run rẩy, tóc tai rối bù. Tiền bạc, trang sức – tất cả giấc mộng đổi đời – tan biến. Nhưng điều kinh hoàng hơn đang chờ đợi. Từ xa, ánh đèn pin lập lòe, tiếng người lao xao. Dân làng, phát hiện sự biến mất của họ, đã đuổi theo. Dẫn đầu là Lan, mắt đỏ hoe, tay cầm chiếc váy cưới bị xé toạc.

“Các người… sao có thể làm thế với tôi?” Lan gào lên, giọng lạc đi vì đau đớn. Đằng sau cô, dân làng xì xào, chỉ trỏ. Hải cúi đầu, không dám nhìn. Bà Hương lắp bắp muốn giải thích, nhưng ánh mắt sắc lạnh của mọi người như đâm xuyên bà.

Đêm đó, Hải và bà Hương bị đưa về làng. Không có lễ cưới nào diễn ra. Hải bị dân làng đuổi đi, mang theo vết thương và nỗi nhục. Bà Hương, từng là người phụ nữ quyền lực trong làng, giờ bị cô lập, sống trong ánh mắt khinh bỉ. Còn Lan, cô gái từng mơ về hạnh phúc, học cách đứng dậy từ đổ vỡ, quyết tâm làm lại cuộc đời.

Câu chuyện lan khắp vùng, như lời nhắc nhở rằng lòng tham có thể dẫn con người đến những kết cục không ngờ. Còn số tiền và trang sức kia? Lũ cướp đã tiêu tan đâu đó, chẳng ai tìm lại được.

Bài viết Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ vợ và con rể ôm hết tiền bạc và trang sức bỏ trốn, nào ngờ chạy ra được khỏi làng thì gặp chuyện lớn… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Cụ bà ăn mày đứng nép bên cạnh đám cưới chỉ để xin 1 cốc nước lọc, ai ngờ cô dâu… https://youth-channel.com/cu-ba-an-may-dung-nep-ben-canh-dam-cuoi-chi-de-xin-1-coc-nuoc-loc-ai-ngo-co-dau.html Thu, 03 Jul 2025 02:06:19 +0000 https://youth-channel.com/?p=139180 Đám cưới sang trọng bậc nhất vùng quê hôm đó khiến cả huyện kéo nhau đến xem. Cô dâu xinh như hoa hậu, chú rể là giám đốc công ty nội thất, gia đình hai bên môn đăng hộ đối… Ngày rằm tháng Sáu, cả xã Phú Lâm tưng bừng vì đám cưới Linh – cô dâu xinh như hoa hậu, con gái duy nhất của vợ chồng ông Khải bà Hạnh, chủ cửa hàng vật liệu xây dựng lớn nhất huyện. Rạp cưới dựng kín sân đình, cổng hoa cao gần ba mét, nến thơm và dàn nhạc sống

Bài viết Cụ bà ăn mày đứng nép bên cạnh đám cưới chỉ để xin 1 cốc nước lọc, ai ngờ cô dâu… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Đám cưới sang trọng bậc nhất vùng quê hôm đó khiến cả huyện kéo nhau đến xem. Cô dâu xinh như hoa hậu, chú rể là giám đốc công ty nội thất, gia đình hai bên môn đăng hộ đối…
Ngày rằm tháng Sáu, cả xã Phú Lâm tưng bừng vì đám cưới Linh – cô dâu xinh như hoa hậu, con gái duy nhất của vợ chồng ông Khải bà Hạnh, chủ cửa hàng vật liệu xây dựng lớn nhất huyện. Rạp cưới dựng kín sân đình, cổng hoa cao gần ba mét, nến thơm và dàn nhạc sống rộn ràng. Ai cũng bảo nhà gái “môn đăng hộ đối” với nhà trai: chú rể Quân là giám đốc một công ty nội thất vừa mở thêm chi nhánh, bố mẹ anh đều là cán bộ hưu trí mẫu mực.

Trong không khí nô nức ấy, một cụ bà quần áo vá sửa, tay ôm chiếc nón lá rách lặng lẽ đứng tựa gốc bằng lăng cạnh cổng. Tóc bà bạc phơ, môi khô nứt. Mỗi khi có người đi ngang bình nước mát, bà run run giơ tay:

— Cho… xin một ngụm nước…

Tiếng đàn, tiếng pháo điện át lời van xin. Dăm ba khách mời cau mặt xua:

— Bà tránh ra, ảnh hưởng phong thuỷ ngày cưới!

— Ăn xin cũng phải biết chỗ chứ!

Linh đang chụp ảnh lưu niệm với nhóm phù dâu thì tình cờ quay đầu. Ánh mắt cô dừng lại đúng khoảnh khắc cụ bà bị đẩy khẽ, loạng choạng bấu cổng hoa. Trong giây lát, Linh chết sững. Chiếc ly pha lê trong tay cô rơi xuống, vỡ choang.

Bà Hạnh – mẹ nuôi – ngạc nhiên gọi khẽ:

— Con sao thế Linh?

Nhưng Linh đã bước như chạy về phía người phụ nữ nghèo khổ. Cả thân váy cưới trắng muốt quệt đầy bụi đường đất. Đến gần, cô khựng lại, đôi môi run rẩy, ánh mắt mâu thuẫn dữ dội:

— Bà… không… Nhầm rồi… Tôi không quen bà!

Cụ bà ngước lên, đôi mắt đục mờ bỗng long lanh:

— Linh con ơi… Mẹ đây…

Bà chạm vào tà váy, giọng tha thiết. Linh giật lùi một bước. Hàng trăm ánh nhìn đổ dồn. MC trên sân khấu khựng micro, tiếng nhạc lặng dần chỉ còn xì xào bàn tán.

Ông Khải – bố nuôi – bước nhanh tới, cau mặt:

— Linh, con đang làm gì vậy?

Cô cắn môi, cúi gằm:

— Con… không biết người này…

Câu nói vừa dứt, mắt ông Khải đỏ ngầu. Ông từng âm thầm tìm hiểu, biết xuất thân thật của Linh nhưng tôn trọng quá khứ cô giấu kín. Giờ đây, điều khiến ông đau nhất không phải bí mật lộ ra, mà là sự chối bỏ lạnh lùng của đứa con gái mình nâng niu:

— Không biết? Vậy con còn nhớ cái khăn rằn cũ mài con ôm mỗi lần sốt? Con nói “mẹ ruột đan cho” đấy! Con đã quên tấm khăn, hay quên luôn cả chữ mẹ?

Linh giật mình, ngẩng lên. Cụ bà run rẩy mở nón, lấy chiếc khăn rằn bạc phếch:

— Khăn mẹ giữ hai mươi mấy năm… Chỉ ước nhìn con mặc váy cưới… Mẹ đi lượm ve chai, không dám vào… chỉ xin hớp nước, đỡ khát…

Cả rạp im phăng phắc. Linh quỳ sụp, ôm chân bà:

— Mẹ ơi, con sai rồi! Con sợ bị cười, sợ Quân và gia đình anh ấy coi thường… Con… bất hiếu!

Cụ bà luống cuống vuốt tóc con gái:

— Mẹ không trách. Chỉ cần con hạnh phúc…

Từ sân khấu, Quân đã xuống tự lúc nào. Anh đỡ Linh dậy, kiên định nhìn quanh:

— Con người ta quý ở tấm lòng, không phải phông bạt. Em ấy giấu vì mặc cảm, em ấy nhận lỗi rồi, xin mọi người hãy bao dung!

Bà Lan – mẹ chú rể – gật đầu, nắm tay Linh:

— Mẹ làm dâu cũng nghèo khó, từng mặc cảm đủ điều. Quan trọng là con sống tốt. Mẹ mong có thêm… hai người mẹ, chứ không mất ai.

Ông Minh – bố chú rể – chậm rãi rót ly trà, đưa cụ bà:

— Bác uống cho khỏi khô giọng. Hôm nay là ngày vui của các cháu, xin bác ở lại chứng hôn cho chúng.

Ông Khải nghe thế, mắt ướt nhưng giọng dứt khoát:

— Linh, bố trách con vì đã chối bỏ ruột rà, nhưng bố chưa bao giờ hối hận khi nhận con. Gia đình này đủ rộng để bốn thân già cùng che chở hai đứa.

Bà Hạnh lau nước mắt, cẩn thận phủi bụi váy cho Linh, nhẹ nhàng:

— Con sửa sai vẫn kịp. Đi thay lại giày, lát nữa hai mẹ sẽ dắt con vào lễ đường.

Khách mời lặng đi trước khoảnh khắc ấy. Không khí căng thẳng tan dần, nhường chỗ cho những tràng pháo tay rời rạc rồi rộ lên ấm áp.

Lễ cưới tiếp tục dưới ánh chiều nghiêng. Trên sân khấu, MC giới thiệu “cô dâu Linh sẽ bước vào cùng mẹ ruột và mẹ nuôi”. Hai cụ bà, một người áo dài lụa hồng, một người áo nâu vá sửa, dắt tay con gái trong tiếng nhạc du dương. Chú rể đứng đợi, mắt hoe đỏ.

Khi nghi thức rót rượu giao bôi kết thúc, Linh nâng micro nghẹn ngào:

— Con cảm ơn bố mẹ nuôi đã nuôi dưỡng, cảm ơn bố mẹ chồng đã bao dung, và xin lỗi mẹ ruột vì những năm con trốn tránh. Hôm nay, con xin phép tự tay rót “ngụm nước” mời mẹ, để lòng mẹ thôi đắng.

Cô chậm rãi rót chén nước lọc trong veo, đặt vào tay mẹ ruột. Cụ bà mỉm cười, đôi mắt già nua sáng ngời.

Tiếng vỗ tay vang dội. Nhiều người nhìn thấy giọt nước rơi trên mu bàn tay nhăn nheo kia lấp lánh như pha lê.

Một năm sau, trên con ngõ nhỏ thị trấn, quán cơm “Gia đình” khai trương. Tấm biển sơn trắng có dòng chữ: “Ai đói, ghé ăn; ai khát, xin cứ vào uống một ngụm nước.”

Chủ quán là vợ chồng Linh – Quân. Bên trong, hai cụ bà ngồi nhặt rau, thỉnh thoảng tranh nhau bỏ thêm thịt vào tô cơm cho khách nghèo. Câu chuyện ồn ào năm nào giờ được kể lại như bài học giản dị: Tình thân rộng hơn sĩ diện, và một ngụm nước chan hoà yêu thương có thể làm dịu mọi đắng cay.

Bài viết Cụ bà ăn mày đứng nép bên cạnh đám cưới chỉ để xin 1 cốc nước lọc, ai ngờ cô dâu… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm suốt cả buổi: ‘Chắc xin cưới để đổi đời’ https://youth-channel.com/chi-vi-thay-nha-gai-o-nha-cap-4-me-chu-re-lam-bam-suot-ca-buoi-chac-xin-cuoi-de-doi-doi-2.html Wed, 02 Jul 2025 15:05:31 +0000 https://youth-channel.com/?p=139177 “Thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm cả buổi ‘chắc xin cưới để đổi đời’ – nào ngờ hôm cưới, đoàn xe hồi môn xuất hiện khiến cả nhà trai đứng không vững…” Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình buôn bán nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa xóm. Bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nhà tôi nghèo. Chúng tôi không ăn diện, không phô trương, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ để con thiếu thứ gì cần thiết. Anh – chồng tôi – là

Bài viết Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm suốt cả buổi: ‘Chắc xin cưới để đổi đời’ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
“Thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm cả buổi ‘chắc xin cưới để đổi đời’ – nào ngờ hôm cưới, đoàn xe hồi môn xuất hiện khiến cả nhà trai đứng không vững…”

Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình buôn bán nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa xóm.
Bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nhà tôi nghèo.
Chúng tôi không ăn diện, không phô trương, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ để con thiếu thứ gì cần thiết.

Anh – chồng tôi – là cháu đích tôn trong một gia đình khá giả, nổi tiếng “gia giáo”.
Yêu tôi hơn 2 năm, nhưng từ lúc mẹ anh biết nhà tôi “cấp 4, không có hộ khẩu phố”, bà quay ngoắt.

Ngày đến dạm ngõ, mẹ anh không nói một câu hỏi thăm.
Chỉ lẩm bẩm suốt buổi:

“Thời buổi này, gái quê cưới vào là để đổi đời thôi.”
“Thấy con mình ngon ăn nên bám chặt. Khéo nhà này còn trông mong vào đứa con rể nữa.”

Tôi cúi đầu không đáp.
Bố mẹ tôi cũng chỉ mỉm cười, lễ phép tiếp chuyện, không hơn một lời.

Nhưng tất cả chưa phải là cao trào.
Ngày cưới mới thật sự là màn “trình diễn” không ai ngờ tới.

Hôm đó, họ nhà trai rước dâu bằng 5 chiếc xe con.
Tới cổng nhà gái, bị chặn lại vì… không có chỗ đỗ.

Cả xóm tràn ra xem – vì từ sáng sớm, đã có 20 chiếc xe bán tải hạng nặng xếp hàng dài từ ngoài đầu làng, nối đuôi vào tận sân.

Cô bác nhà trai còn ngỡ là đoàn cưới khác, nhưng nhìn kỹ thấy trên từng cốp xe đều dán dòng chữ: “HỒI MÔN CHO CON GÁI CƯNG”
Và bên dưới, mỗi xe treo lủng lẳng một tấm biển ghi:

“1 tấn sắt phế liệu loại 1”
“30 cuộn đồng nguyên chất chưa qua tái chế”
“Giàn máy cắt công nghiệp nhập Đức – chưa sử dụng”
“Bộ thiết bị lọc tách nhôm – đồng – kẽm tự động”

Cả nhà trai đứng không vững.

Mẹ chú rể run giọng hỏi:

“Đây… đây là sao?”

Tôi bước ra, mặt vẫn cười nhẹ:

“Dạ, bố mẹ con làm nghề thu mua và tái chế phế liệu công nghiệp.
Cả đời sống giản dị, nhưng mỗi năm xuất khẩu hàng ngàn tấn.
20 xe này là của hồi môn dành cho con – để mở rộng xưởng mới mà bố mẹ vừa mua thêm đất khu công nghiệp.
Không phải tiền mặt hay vàng – nhưng giá trị thực tế chắc… đủ để mẹ khỏi nghĩ con lấy chồng vì muốn đổi đời.”

Mẹ chồng tôi cứng họng.
Chú rể – người từng hứa “chỉ cần yêu nhau là đủ” – cũng không dám quay sang nhìn mẹ.

Dì ba, người hôm trước còn nói “gái quê thì chỉ giỏi đẻ” thì lẳng lặng rút điện thoại… livestream lại cho vui.
Nhưng khán giả không thấy được tôi đang siết chặt bàn tay mẹ sau lưng – người đàn bà cả đời đi thu đồng nát, nay vẫn đứng thẳng lưng trao con gái mình với lòng tự trọng nguyên vẹn.

Hôn lễ diễn ra như bình thường.
Nhưng có một điều đặc biệt:
Đoàn nhà trai không được đưa dâu.

Vì theo lời bố tôi:

“Đây là con gái tôi – không ai ‘đưa đi đổi đời’.
Nó tự chọn, tự sống, và cũng có thể… tự bước đi nếu sau này không được tôn trọng.”

Bài viết Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm suốt cả buổi: ‘Chắc xin cưới để đổi đời’ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằn tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa vô sinh, nào ngờ ngày về nước nhìn thấy đứa trẻ trong sân, tôi vờ như không biết gì rồi gửi tiền về nhiều gấp đôi kèm theo bọc đen lớn, vợ hoảng hồn gọi tôi về rồi đưa cho 3 tỷ .. https://youth-channel.com/di-xuat-khau-lao-dong-lam-ngay-lam-dem-an-uong-tan-tien-thang-nao-cung-gui-cho-vo-40-trieu-de-chua-vo-sinh-nao-ngo-ngay-ve-nuoc-nhin-thay-dua-tre-trong-san-toi-vo-nhu-khong-biet-gi-roi-gui-tien-ve.html Wed, 02 Jul 2025 14:01:34 +0000 https://youth-channel.com/?p=139174 “Ngày tôi về nước, đứng trước cánh cổng cũ kỹ, vừa đưa tay chạm vào ổ khóa, tôi nghe tiếng cười trong trẻo vọng ra từ sân. Nhìn đứa bé tầm ba tuổi chạy nhảy tung tăng, tôi như chết lặng. Nó có đôi mắt nâu sâu hoắm, sống mũi cao giống hệt… người khác.” Tôi tên Hùng, 36 tuổi, xuất thân từ một gia đình thuần nông ở Nghệ An. Ngày cưới vợ, tôi chẳng có gì ngoài đôi bàn tay và một trái tim đau đáu trách nhiệm. Loan – vợ tôi – là người phụ nữ chịu

Bài viết Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằn tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa vô sinh, nào ngờ ngày về nước nhìn thấy đứa trẻ trong sân, tôi vờ như không biết gì rồi gửi tiền về nhiều gấp đôi kèm theo bọc đen lớn, vợ hoảng hồn gọi tôi về rồi đưa cho 3 tỷ .. đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
“Ngày tôi về nước, đứng trước cánh cổng cũ kỹ, vừa đưa tay chạm vào ổ khóa, tôi nghe tiếng cười trong trẻo vọng ra từ sân. Nhìn đứa bé tầm ba tuổi chạy nhảy tung tăng, tôi như chết lặng. Nó có đôi mắt nâu sâu hoắm, sống mũi cao giống hệt… người khác.”

Tôi tên Hùng, 36 tuổi, xuất thân từ một gia đình thuần nông ở Nghệ An. Ngày cưới vợ, tôi chẳng có gì ngoài đôi bàn tay và một trái tim đau đáu trách nhiệm. Loan – vợ tôi – là người phụ nữ chịu thương chịu khó, cưới tôi khi trong tay chỉ là cái nhà cấp bốn chưa lợp mái.

Chúng tôi sống với nhau 5 năm, mà chẳng có con. Bố mẹ hai bên thúc giục, mắng nhiếc, có người xì xào rằng vợ tôi “không biết đẻ”. Cũng có người bảo tôi “coi lại giống nòi nhà mình”. Tôi đưa Loan đi khám, kết luận là do cô ấy khó có con – vô sinh thứ phát. Cô ấy khóc cả đêm, còn tôi thì nắm chặt tay vợ mà nói:

“Anh sẽ kiếm tiền, chữa được, đừng lo.”

Năm đó, tôi đi xuất khẩu lao động ở Nhật. Bỏ lại vợ nơi quê nghèo, tôi hứa tháng nào cũng gửi tiền về. Và tôi giữ lời. Tôi làm hai, ba công việc một lúc: sáng dọn vệ sinh công nghiệp, chiều phụ công trình, đêm giao hàng siêu thị. Tằn tiện từng đồng, mỗi tháng tôi đều gửi về đúng 40 triệu, để cô ấy chữa trị. Lắm lúc nghĩ về đôi mắt sưng húp của vợ qua những lần gọi video, tôi chỉ muốn bỏ hết mà bay về ngay.

Bốn năm sau, tôi kết thúc hợp đồng, trở về nước. Tôi không báo trước – tính tạo bất ngờ.

Nhưng người bất ngờ lại là tôi.

Chiều đó, tôi đứng trước cổng. Nhà có vẻ mới sơn lại, sạch sẽ và khang trang hơn. Khi tay vừa chạm ổ khóa, tôi nghe tiếng cười khúc khích vọng ra từ sân sau.

Tôi nghiêng người nhìn.

Một bé trai chừng ba tuổi đang chơi đùa với trái banh nhựa. Thằng bé kháu khỉnh, làn da trắng, tóc xoăn nhẹ, sống mũi cao – không phải nét giống tôi, càng không giống Loan. Tôi đứng lặng một lúc lâu, không tin vào mắt mình.

Loan bước ra sau, thấy tôi, cô sững người như hóa đá. Trên tay cô là tô cháo còn bốc khói, ánh mắt đầy hoảng loạn. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.

“Anh về rồi.”

Cô run run, lí nhí:

“Anh… về sao không báo?”

Tôi đáp nhẹ:

“Tính tạo bất ngờ… mà hình như anh là người bất ngờ rồi.”

Cô im lặng. Còn tôi thì nhìn đứa bé, thằng nhỏ chạy đến nấp sau chân mẹ. Tôi không hỏi, không giận, cũng không tra vấn. Tôi chỉ nói:

“Anh về lấy ít đồ, rồi qua nhà thằng Nam vài hôm. Có gì… cứ gọi.”

Tối đó, tôi thuê nhà trọ gần đó. Một tuần sau, tôi nhắn tin cho Loan:

“Anh sẽ gửi tiền về đều đặn, gấp đôi trước. Lo cho con đi học đàng hoàng.”

Kèm theo đó, tôi nhờ bạn thân mang về một bọc đen lớn, bên trong là một thứ không ai ngờ tới…

Loan mở bọc đen ra, ánh mắt lập tức tái mét. Cô ngồi bệt xuống sàn, tay run lên, nước mắt không ngừng rơi. Trong bọc là một tập hồ sơ dày, gồm:

Kết quả xét nghiệm ADN giữa tôi và đứa trẻ – âm tính.

Hình ảnh chụp từ camera một phòng khám hiếm muộn – nơi Loan từng đi cùng một người đàn ông lạ.

Bản sao giấy vay 3 tỷ đồng đứng tên cô – tiền mà tôi không hề biết, không hề ký.

Và… một bức thư viết tay của tôi, ngắn gọn:

“Anh đã từng tin tưởng em tuyệt đối.
Nhưng hóa ra… trong lúc anh nghĩ em cô đơn cần chồng bên cạnh, em lại có ‘phương án dự phòng’.
Em biết cái gì đau hơn nghèo không?
Là bị phản bội bởi người mình sống chết vì.
3 tỷ đó là tiền anh gom góp, cộng thêm vay nóng ở bên Nhật. Anh không cần lại.
Em và con sống cho tốt. Anh đi.”

Loan gọi cho tôi ngay đêm đó. Tôi không nghe máy. Gọi mãi, cô nhắn tin:

“Em sai rồi, nhưng em có lý do… Xin anh về một lần, gặp con.”

Tôi về. Cô ngồi đợi tôi ngoài sân, đứa bé nằm ngủ trong lòng. Đôi mắt Loan trũng sâu, không còn chút sức sống. Cô kể:

“Em tuyệt vọng quá. Chữa mãi không được, bác sĩ bảo khả năng thấp hơn 5%. Mẹ chồng thì chửi bới, người làng cười nhạo. Em đã từng định bỏ cuộc.
Nhưng rồi… có một người đàn ông, bác sĩ hỗ trợ hiếm muộn, đồng cảm, lắng nghe. Em yếu lòng. Rồi chuyện gì đến cũng đến…”

Cô nghẹn lại:

“Khi biết có thai, em hoảng sợ. Định giấu luôn, nhưng ngày anh gửi về tiền, gửi cả lời yêu thương, em không thể nói. Em sợ mất anh.”

Tôi cười nhạt.

“Em sợ mất tôi, nhưng chấp nhận có con với người khác? Vậy đó là tình yêu?”

Loan im lặng. Tôi không trách cô nữa. Vì lúc đó tôi không còn đau – chỉ thấy trống rỗng.

Ba tháng sau, tôi ra Hà Nội làm việc cho một công ty kỹ thuật của người Nhật, nhờ vốn tiếng và kinh nghiệm. Tôi không còn liên lạc với Loan, nhưng tháng nào vẫn chuyển tiền – không phải vì cô, mà vì đứa bé.

Nó không có tội.

Một năm sau, tôi về quê, ghé qua nhà cũ, thấy trong sân một bé trai đang chơi. Nó nhìn tôi, cười tươi:

“Chú ơi, chú có kẹo không?”

Tôi quỳ xuống, đưa tay xoa đầu nó, lòng nhẹ tênh.

“Có, nhưng chỉ cho bé ngoan thôi.”

Tôi không ngờ, vài năm sau, mình lại trở thành “người thân quen” với một đứa trẻ không mang giọt máu của mình. Mỗi lần về quê, tôi lại ghé qua thăm thằng bé, mang cho nó hộp sữa, cuốn truyện tranh, có khi chỉ là vài cây bút màu.

Loan lúc đầu lúng túng, sau thì quen. Chúng tôi không nói nhiều với nhau, nhưng ánh mắt đã bớt gượng gạo. Cô ấy gầy đi, vẻ kiêu hãnh ngày xưa không còn nữa. Như thể sau tất cả, cô ấy cũng đã học được cách trả giá mà không cần ai dạy.

Một buổi chiều mưa, tôi đứng nép dưới mái hiên, nhìn thằng bé đạp xe ba bánh trên sân. Loan bưng ra một ly trà nóng, đưa cho tôi. Cả hai im lặng thật lâu. Rồi cô hỏi:

“Anh có bao giờ… tha thứ cho em không?”

Tôi cười, không trả lời ngay. Chỉ đưa mắt nhìn đứa trẻ – nó đang nhặt mấy chiếc lá rụng, xếp lên xe như một trò chơi bí mật.

“Anh không ghét em,” – tôi nói – “nhưng tha thứ… có lẽ là điều anh đã làm từ ngày gửi tiền lần đầu, kèm theo cái bọc đen.”

Loan cúi đầu, môi mím chặt.

“Vậy… nếu một ngày em bệnh, anh có đưa em đi viện không?”

Tôi bật cười:

“Anh sẽ chở em đi. Nhưng chỉ từ nhà ra bệnh viện. Còn từ bệnh viện về… có thể sẽ là người khác.”

Lúc đó, cả hai cùng cười – một nụ cười buốt giá nhưng nhẹ nhõm. Chúng tôi hiểu: tình yêu đã chết, nhưng tình người còn đó. Thằng bé kia là vết nứt của một niềm tin, nhưng cũng là nhịp cầu giữ lại chút gì đó không thể gọi tên.

Tôi không quay lại với Loan. Nhưng tôi vẫn sống gần, như một bóng mờ đứng sau lưng ba người: cô, con trai cô, và người đàn ông nào đó sẽ đến sau này.

Bởi vì dù không là cha của thằng bé, tôi cũng từng là lý do khiến nó được sống trên đời.

Bài viết Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằn tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa vô sinh, nào ngờ ngày về nước nhìn thấy đứa trẻ trong sân, tôi vờ như không biết gì rồi gửi tiền về nhiều gấp đôi kèm theo bọc đen lớn, vợ hoảng hồn gọi tôi về rồi đưa cho 3 tỷ .. đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Tôi định ly hôn người vợ chi tiêu hoang phí, cô ấy bỗng đưa ra 300 triệu và tiết lộ một bí mật khiến tôi bàng hoàng https://youth-channel.com/toi-dinh-ly-hon-nguoi-vo-chi-tieu-hoang-phi-co-ay-bong-dua-ra-300-trieu-va-tiet-lo-mot-bi-mat-khien-toi-bang-hoang.html Wed, 02 Jul 2025 12:47:28 +0000 https://youth-channel.com/?p=139171 Tôi chưa từng nghĩ hôn nhân của mình sẽ kết thúc vì… tiền. Nhưng sáng hôm ấy, khi nhìn sao kê tài khoản cứ vơi đi không lý do, tôi thấy lòng mình cạn kiệt hơn cả con số trong sổ tiết kiệm. Tôi và Hà cưới nhau được bốn năm. Ba năm đầu tương đối yên ả. Năm gần đây, mỗi tháng cô ấy tiêu nhiều hơn, nói những điều tôi không hiểu và tỏ ra vô tâm với tất cả những gì gọi là “kế hoạch tương lai”. Tôi từng nghĩ vợ mình chỉ “thích hưởng thụ” một

Bài viết Tôi định ly hôn người vợ chi tiêu hoang phí, cô ấy bỗng đưa ra 300 triệu và tiết lộ một bí mật khiến tôi bàng hoàng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Tôi chưa từng nghĩ hôn nhân của mình sẽ kết thúc vì… tiền. Nhưng sáng hôm ấy, khi nhìn sao kê tài khoản cứ vơi đi không lý do, tôi thấy lòng mình cạn kiệt hơn cả con số trong sổ tiết kiệm.
Tôi và Hà cưới nhau được bốn năm. Ba năm đầu tương đối yên ả. Năm gần đây, mỗi tháng cô ấy tiêu nhiều hơn, nói những điều tôi không hiểu và tỏ ra vô tâm với tất cả những gì gọi là “kế hoạch tương lai”. Tôi từng nghĩ vợ mình chỉ “thích hưởng thụ” một chút. Cho đến khi thấy cô ấy chi gần 40 triệu đồng một tháng – trong khi thu nhập của tôi chưa tới 25 triệu.Tôi là một kỹ sư cơ điện, làm công trình, có tháng phải đi tỉnh cả chục ngày.

Hà – vợ tôi, từng làm nhân viên chăm sóc khách hàng nhưng nghỉ từ khi sinh bé Mít. Cô ấy ở nhà, đôi lúc nhận vài job PR online, bán hàng nhỏ lẻ, nhưng chưa từng đóng góp đồng nào vào tài chính gia đình. Tôi không đòi hỏi. Tôi từng tự hào vì có thể “lo hết cho vợ con”, như một kiểu bản lĩnh của đàn ông. Nhưng tự hào chỉ tồn tại được đến khi… bội chi.

Lần đầu tiên tôi phát hiện thẻ tín dụng bị lạm dụng là khi ngân hàng gọi điện nhắc nợ hơn 60 triệu. Tôi hỏi Hà, cô ấy trả lời nhẹ bẫng: “Em quẹt mua mấy bộ váy, cái túi và bộ mỹ phẩm… Toàn là đồ sale.” Tôi nhíu mày: “Sale? 60 triệu cũng là sale?” Hà chỉ thở dài: “Thì em nghĩ anh có, nên em cứ dùng…” Tôi lặng người.

Thứ khiến tôi mệt mỏi không chỉ là khoản nợ, mà là cái cách Hà nói như thể việc đó chẳng có gì nghiêm trọng.Sau lần đó, tôi ngồi xuống bàn, lập bảng thu chi. Tôi bảo Hà: “Anh không cấm em chi tiêu, nhưng em phải biết giới hạn. Tiền học của con, bảo hiểm, tiết kiệm, còn cả tiền phòng lúc bất trắc…” Hà gật.

Mắt cô ấy long lanh. Tôi tưởng đã giải quyết xong. Nhưng chỉ một tháng sau, tôi phát hiện cô ấy đăng ký lớp học yoga cao cấp, mua gói chăm sóc da mặt tận mấy chục triệu, và vẫn tiếp tục shopping như chưa hề có cuộc họp gia đình nào. Tôi bắt đầu mỏi mệt.Tôi không còn muốn về nhà sớm. Không khí giữa chúng tôi lạnh dần, như nước trong ngăn đá, không còn chuyển động. Tôi chán cả chuyện gối chăn, chán luôn việc trò chuyện.

Trong đầu tôi, một ý nghĩ dần hiện lên rõ ràng: ly hôn. Không phải vì tôi không yêu nữa. Mà vì tôi thấy mình bị coi nhẹ, bị rút cạn, bị biến thành một chiếc ví biết đi – không hơn.

Tôi viết đơn ly hôn trong một đêm mất ngủ. Đặt vào ngăn kéo bàn làm việc, định bụng cuối tuần sẽ nói. Sáng thứ bảy, Hà đột ngột gọi tôi vào phòng ngủ. Cô ấy bảo: “Anh rảnh không, em có chuyện cần nói.” Tôi ngồi xuống mép giường, chuẩn bị nghe những lời biện minh cũ rích. Nhưng thay vào đó, Hà kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc túi vải to, đưa tôi một xấp tiền dày. Tôi tròn mắt: “Gì vậy?” Hà đáp: “300 triệu.” Tôi sững người.

Cô ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng: “Em để dành suốt ba năm qua. Từ lúc sinh bé Mít xong, em tự nhủ, dù nghỉ việc cũng phải kiếm một khoản riêng, để lỡ chồng có bỏ mình… vẫn còn đường lui.” Tôi chết lặng.

Hà thở ra, rất khẽ: “Anh nghĩ em tiêu hoang. Đúng. Nhưng anh có bao giờ hỏi: vì sao không?Em mua váy đẹp vì em từng bị anh chê mặc đồ luộm thuộm. Em học yoga, chăm sóc da, vì từng nghe anh nói:

‘Sao em không được như vợ anh Minh? Vừa đẹp vừa gọn gàng.’” Tôi cứng người. Không nhớ nổi mình từng nói như thế khi nào.

Nhưng ánh mắt Hà thì không nói dối.Cô ấy tiếp tục: “Em dùng thẻ tín dụng của anh, sai rồi. Em nhận. Nhưng phần lớn số tiền anh nghĩ em ‘đốt’… là em giả vờ dùng.

Em cố tình quẹt, rồi cuối tháng trả bằng tiền của chính em.” Tôi mở to mắt. Hà cười nhạt: “Em bán đồ online. Ban đầu là mỹ phẩm, rồi phụ kiện, rồi nhận PR, làm TikTok.

Em giấu anh, không phải vì em muốn dối, mà vì em sợ anh coi thường: ‘Làm mấy thứ vớ vẩn đó thì được bao nhiêu?’” Tôi bỗng thấy nhói nơi lồng ngực. Thì ra… tôi có nói câu đó. Một lần, rất lâu rồi.Hà đưa tôi xấp giấy sao kê tài khoản tiết kiệm, đứng tên cô ấy. Từng con số, từng giao dịch – rõ ràng.

Tôi lặng im rất lâu. Hà đặt tay lên bàn, nhìn tôi thẳng thắn: “Em đã sẵn sàng ly hôn. Nếu anh không còn muốn tiếp tục, em sẽ ký. Tiền này, em không giữ. Coi như em gửi lại anh – để anh đỡ áy náy khi rời đi.” Tôi run tay. Không phải vì tờ tiền. Mà vì trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi đã định ly hôn một người phụ nữ… đã âm thầm lo tương lai cho cả hai vợ chồng.Tối đó, tôi ngồi trong phòng làm việc suốt ba tiếng, không mở đèn.

Tôi nhớ lại bao lần tôi đi công tác, về nhà mệt mỏi, thấy Hà vẫn mặc đồ ngủ cũ. Tôi trách cô ấy lười. Tôi không biết, cô ấy đang phải chăm con sốt suốt đêm, ngủ chưa tới 2 tiếng. Tôi nhớ lần sinh nhật tôi, cô ấy chỉ mua một cái bánh nhỏ. Tôi bực. Tôi không biết, hôm đó cô ấy chuyển viện đưa mẹ đi cấp cứu, chưa kịp ăn gì suốt cả ngày.

Tôi nhớ mọi lần tôi gọi cô ấy là “người tiêu xài hoang phí” mà không biết… cô ấy tiết kiệm từng đồng, từng ngày, từng đêm livestream để gom lại 300 triệu. Tôi bật khóc.Hôm sau, tôi gấp lại đơn ly hôn. Mang ra đốt. Hà nhìn tôi. Không nói. Tôi siết tay cô ấy: “Anh sai rồi. Mình làm lại được không?” Hà khựng người một chút, rồi gật đầu. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy mắt cô ấy có ánh sáng. Ánh sáng của người phụ nữ không cần ai cứu, nhưng vẫn muốn được yêu đúng cách.

Hai năm sau, chúng tôi mua căn hộ nhỏ ở quận ngoại thành. 300 triệu ấy – chúng tôi giữ lại.

Tiền ai kiếm, người đó quyết, không phán xét. Tôi không còn nghĩ phụ nữ ở nhà là “ăn bám”. Và Hà cũng không còn giấu những giấc mơ riêng – giờ cô ấy có shop mỹ phẩm online riêng, thuê được cả nhân viên.

Nếu ngày đó tôi ly hôn, tôi không chỉ mất vợ. Tôi mất luôn người phụ nữ từng nén nước mắt gom góp từng đồng, chỉ để đề phòng ngày tôi rời đi mà cô ấy vẫn ngẩng cao đầu. Hôn nhân không chết vì thiếu tiền. Nó chết vì thiếu sự thấu hiểu, và quá nhiều suy diễn từ một phía. Giờ tôi đã học được cách yêu một người không chỉ bằng cơm áo, mà bằng cả sự lắng nghe và tin tưởng. Vì thế, hôn nhân của tôi… sống lại.

Bài viết Tôi định ly hôn người vợ chi tiêu hoang phí, cô ấy bỗng đưa ra 300 triệu và tiết lộ một bí mật khiến tôi bàng hoàng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Lấy chồng 3 năm, đêm nào anh cũng sang phòng mẹ ngủ cho tới 2h sáng https://youth-channel.com/lay-chong-3-nam-dem-nao-anh-cung-sang-phong-me-ngu-cho-toi-2h-sang.html Wed, 02 Jul 2025 12:09:41 +0000 https://youth-channel.com/?p=139168 Tôi và Nam cưới nhau đã ba năm. Cuộc sống vợ chồng tưởng chừng êm đềm, nhưng có một điều khiến tôi luôn trăn trở. Mỗi đêm, sau khi tắt đèn phòng ngủ, Nam đều lặng lẽ rời khỏi giường, bước sang phòng mẹ chồng tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ anh chỉ quan tâm mẹ, bởi mẹ chồng tôi đã lớn tuổi, sức khỏe yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, anh ở lại đó đến sáng, để tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi từng hỏi Nam, nhưng anh chỉ cười nhẹ, bảo rằng mẹ cần anh trò

Bài viết Lấy chồng 3 năm, đêm nào anh cũng sang phòng mẹ ngủ cho tới 2h sáng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Tôi và Nam cưới nhau đã ba năm. Cuộc sống vợ chồng tưởng chừng êm đềm, nhưng có một điều khiến tôi luôn trăn trở. Mỗi đêm, sau khi tắt đèn phòng ngủ, Nam đều lặng lẽ rời khỏi giường, bước sang phòng mẹ chồng tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ anh chỉ quan tâm mẹ, bởi mẹ chồng tôi đã lớn tuổi, sức khỏe yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, anh ở lại đó đến sáng, để tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo.

Tôi từng hỏi Nam, nhưng anh chỉ cười nhẹ, bảo rằng mẹ cần anh trò chuyện vì bà hay mất ngủ. Tôi tin, vì Nam là người con hiếu thảo. Nhưng cái cảm giác cô đơn, nghi ngờ cứ lớn dần trong lòng. Một đêm, tôi quyết định không ngủ, chờ đến khi Nam rời phòng. Tôi rón rén bước theo, trái tim đập thình thịch.

Cửa phòng mẹ chồng hé mở, ánh đèn ngủ màu cam hắt ra một vệt sáng yếu ớt. Tôi nép mình bên tường, nhìn qua khe cửa. Nam ngồi bên giường, nắm tay mẹ, thì thầm điều gì đó. Mẹ chồng tôi, bà Lan, nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng gương mặt bà không bình yên như đang ngủ. Bà run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán, miệng lẩm bẩm những câu rời rạc: “Đừng… đừng bỏ mẹ… con ơi…”

Nam dịu dàng vỗ về bà, giọng anh nghẹn ngào: “Con đây, mẹ đừng sợ. Con không đi đâu hết.” Tôi sững sờ. Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ bà lại có những cơn hoảng loạn trong đêm. Nam quay đầu, ánh mắt anh lộ rõ sự mệt mỏi. Anh lấy một lọ thuốc từ ngăn kéo, giúp mẹ uống. Đó là thuốc an thần.

Tôi lặng lẽ quay về phòng, lòng nặng trĩu. Hôm sau, tôi quyết định hỏi thẳng Nam. Anh thở dài, cuối cùng cũng kể sự thật. Mẹ chồng tôi, từ sau cái chết của bố chồng cách đây mười năm, đã mắc chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng. Ban ngày, bà cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mỗi đêm, bà bị những cơn ác mộng hành hạ, luôn sợ hãi rằng Nam – đứa con duy nhất của bà – sẽ bỏ bà mà đi. Nam đã âm thầm ở bên mẹ mỗi đêm, chỉ để bà cảm thấy an toàn, để bà có thể ngủ yên.

Tôi ôm lấy Nam, nước mắt rơi. Tôi đã nghi ngờ anh, đã nghĩ những điều tồi tệ, nhưng hóa ra anh chỉ đang gánh vác nỗi đau của mẹ một mình. Từ hôm đó, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi bắt đầu cùng Nam chăm sóc mẹ, cùng anh chia sẻ gánh nặng gia đình. Dần dần, mẹ chồng tôi cũng khá hơn, những cơn ác mộng thưa dần. Và tôi nhận ra, tình yêu không chỉ là giữa vợ chồng, mà còn là sự thấu hiểu và sẻ chia với cả gia đình.

Bài viết Lấy chồng 3 năm, đêm nào anh cũng sang phòng mẹ ngủ cho tới 2h sáng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Như đã dấu yêu – Câu chuyện hay ý nghĩa nhân văn sâu sắc https://youth-channel.com/nhu-da-dau-yeu-cau-chuyen-hay-y-nghia-nhan-van-sau-sac-2.html Wed, 02 Jul 2025 10:59:50 +0000 https://youth-channel.com/?p=139165 Đưa vợ vào làm xong tất cả các thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, anh vẫn lấy cớ chạy ra ngoài. Trời mưa như trút nước. Anh dáo dác nhìn khắp bốn xung quanh. Chỉ đến khi xác nhận một lần cuối cùng là chị không tới anh mới thẫn thờ đi vào. Anh đâu có biết rằng đã mấy tiếng đồng hồ chị nép trong góc cột, nhìn từ lúc vợ chồng anh bước xuống xe taxi, đẩy hành lý qua bảo vệ. Nhìn thấy anh bước đi mà đầu luôn ngoảnh lại

Bài viết Như đã dấu yêu – Câu chuyện hay ý nghĩa nhân văn sâu sắc đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Đưa vợ vào làm xong tất cả các thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, anh vẫn lấy cớ chạy ra ngoài. Trời mưa như trút nước. Anh dáo dác nhìn khắp bốn xung quanh. Chỉ đến khi xác nhận một lần cuối cùng là chị không tới anh mới thẫn thờ đi vào.

Anh đâu có biết rằng đã mấy tiếng đồng hồ chị nép trong góc cột, nhìn từ lúc vợ chồng anh bước xuống xe taxi, đẩy hành lý qua bảo vệ. Nhìn thấy anh bước đi mà đầu luôn ngoảnh lại kiếm tìm. Nhìn thôi là đủ rồi, gặp nhau để mà làm gì?

Họ quen nhau cũng vào một ngày mưa tầm tã như thế này. Anh đi đám cưới về cũng đúng lúc chị vừa đi hẹn bạn bước ra khỏi khách sạn. Nhìn thấy chị đứng co ro giữa trời mưa gió, anh hạ cửa kính hỏi chị về đâu anh cho đi nhờ. Trông chị cũng tầm ngoài 40, vóc dáng thon thả, nước da trắng hồng. Nhìn sống mũi cao thanh tú của chị anh đoán ngày trẻ chị đẹp lắm. Chị vừa vào xe thì điện thoại vang lên, chị cố gắng nói rất nhỏ nhưng anh nghe thấy hết.

– Tớ đang đi nhờ xe về nhà. Trời mưa to quá không bắt được xe. Ông Dũng nhà tớ đang bận đi gặp bồ cũ. Thì vẫn bà ấy đó, năm nào cũng bay từ Sài Gòn ra Hà Nội 2 lần thăm nhà, rồi tổ chức gặp gỡ bạn cũ. Bạn nói sao? Tớ làm sao ngăn cản được, ông ấy luôn mồm nói là gặp cả đống bạn bè, có làm gì đâu. Họ có quá nhiều kỉ niệm với nhau. Mình là người đến sau cũng nên tôn trọng họ. Tớ không sao đâu.

Chị cười to rồi ngồi im. Anh liếc qua thấy mắt chị như có ngấn nước. Chả bù cho vợ anh, lấy nhau 25 năm rồi mà anh lúc nào cũng cảm thấy như đang sống trong tù. Anh chả có ai mà chị ghen suốt ngày đêm. Lâu lâu chị lên công ty anh đi dạo một vòng qua các phòng ban, để kiểm tra xem có em nhân viên nữ nào mới không, và thể hiện uy quyền của vợ giám đốc. Thư kí của anh toàn là nam. Vợ chồng cãi nhau suốt nhưng chị không sửa đổi. Anh là người rất thương con, muốn êm cửa ấm nhà nên phải nhịn. Có đêm anh thức giấc, bất chợt thấy chị đang ngồi nhìn anh rất hung dữ. Anh còn chưa tỉnh ngủ nên lắp bắp hỏi:

– Em làm sao vậy?

Chị tru tréo:

– Tôi nằm mơ thấy anh chở bồ đi chơi, hai người ôm nhau mà tôi rượt theo không kịp.
Ngày hôm sau anh dỗ dành hết sức chị mới chịu để anh đưa đi khám. Kết luận của bác sĩ rất đáng buồn. Chị có dấu hiệu bệnh tâm thần dạng hoang tưởng. Vì anh đẹp trai, giỏi giang nên chị nghe lời người ngoài lúc nào cũng nghi ngờ chồng mình có bồ. Riết rồi thành tâm bệnh. Hai đứa con lúc ấy mới 16 ,17 tuổi rất buồn. Anh hứa với các con sẽ chăm sóc chị thật chu đáo để các con yên tâm đi du học. Được vài năm thì chị đòi lên chùa cúng vái suốt. Nhiều lúc chị nửa tỉnh, nửa mơ bảo anh thích ai thì cứ lấy, chị sẽ vào chùa ở luôn.

Đã hơn chục năm nay anh cứ sống một cuộc sống không giống ai như vậy. Niềm an ủi duy nhất là hai đứa con học hành giỏi giang, tốt nghiệp xong ở lại Úc làm việc và công ty của anh ngày càng phát triển.

Mưa càng lúc càng lớn, cả một dòng xe kẹt cứng lại giữa đường. Anh với chị có cả một khoảng thời gian dài để nói chuyện với nhau. Chị lấy chồng muộn nên cu lớn mới 14, con gái nhỏ lên 10. Anh hỏi:

– Ngày xưa em kén lắm hả?

Chị cười:

– Tại vì đọc tiểu thuyết nhiều nên cứ chờ bằng được hoàng tử giống như trong truyện “Cánh buồm đỏ thắm” đến, mà chờ mãi không thấy, thế là được xếp vào loại gái già, phải lấy chồng vội anh ạ!

Anh cũng là con mọt sách nên họ say sưa nói về các nhà văn yêu thích. Anh kinh ngạc khi thấy chị rất am hiểu về văn học, âm nhạc, hội hoạ. Chị cũng có một công ty nhỏ, theo lời chị là đủ để nuôi các con.

Khi mưa ngớt, anh đưa chị về đến tận nhà và xin số điện thoại của chị, anh nói rất thật lòng:

– Hôm nay gặp em anh rất vui, vì em có rất nhiều sở thích giống anh. Nếu em đồng ý thì thỉnh thoảng anh mời em đi uống cà phê nhé!

Sau đó mỗi tháng một hoặc 2 lần anh mời chị đi uống cà phê hoặc ăn trưa. Chị nói chuyện rất hóm hỉnh và có duyên. Dần dần anh cảm thấy tình cảm mình dành cho chị không còn đơn thuần nữa. Có lần anh kể hơn 10 năm nay vợ anh bị bệnh, chị buột miệng:

– Em đẻ con bé được mấy tháng chồng em đã cặp bồ rồi, bọn em cũng ly thân từ ngày ấy.

Quen nhau hơn một năm anh ngỏ lời:

– Anh rất quý em Thanh à, chúng mình có thể đi xa hơn được không?

Chị đang vui vẻ cười nói bỗng sựng lại và kiếm cớ ra về.

Ít bữa sau anh nhận được cuộn băng thu bài “Như đã dấu yêu” của nhạc sĩ Đức Huy do chị hát, và một bức thư. Giọng chị rất hay, chị vừa hát vừa khóc

“Nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc.

Và em chưa thuộc về ai”

Và đây là nguyên văn bức thư của chị

Anh à!

Hơn một năm qua em rất vui khi được làm quen với anh, được nhận từ anh những sự quan tâm chân thành. Là phụ nữ em không thể không cảm nhận những tình cảm của anh, mặc dù em cứ quy ra nó chỉ đơn thuần là tình bạn thôi. Đấy là em tự lừa mình dối người. Em đã rất nhiều lần khóc thầm trong đêm khi nhớ đến ánh mắt say đắm, yêu thương của anh mỗi lần chúng mình gặp gỡ.

Muộn màng hết rồi anh ạ!

Em lấy chồng cho bố mẹ em vui lòng, và suốt mười mấy năm qua em luôn luôn phải chiến đấu với một đống bồ cũ, bồ mới của chồng. Em hận những người đàn bà trơ trẽn luôn tìm đủ mọi cách quyến rũ chồng em, moi tiền của anh ấy (thực ra là tiền em làm ra). Vậy nhưng em vẫn phải duy trì cuộc hôn nhân này, vì chồng em tuy tàn nhẫn với vợ nhưng rất thương các con, và em cố nuốt nước mắt vào trong để các con có đủ cả bố lẫn mẹ. Đã mấy lần em đau đớn chạy về nhà xin bố mẹ cho ly hôn vì em đâu phải tượng gỗ, em cũng thèm khát được có một người chồng chung thủy, yêu thương em hết lòng chứ không phải sống với một người chồng trên danh nghĩa, không hề nhớ ngày sinh của vợ, nhưng rất nhiệt tình tổ chức sinh nhật hoành tráng cho bồ.

Bố mẹ em lúc thì van lơn, lúc lại đay nghiến dứt khoát không cho em ly hôn vì “dòng họ nhà mình từ trước đến giờ không có người nào ly hôn cả”. Em cứ sống vật vờ lấy công việc và các con làm nguồn vui, cho đến khi gặp anh. Anh à! em tiếc lắm. Nếu như ngày xưa em được gặp anh, thì chắc chắn chúng mình sẽ có một cuộc hôn nhân rất hạnh phúc. Nhưng đấy chỉ là “Nếu như” thôi.

Vợ anh, chị ấy bị bệnh cũng vì yêu anh quá (điều mà em không có được trong cuộc hôn nhân của mình). Vì vậy em không thể vì bất hạnh mà đi cướp chồng người khác, giống như những người đàn bà của chồng em.

Mình không nên gặp nhau nữa anh ạ!

Em xin cảm ơn anh vì tất cả.

Đọc xong bức thư của chị, anh cảm thấy người như bị rút hết sức lực.

Hạnh phúc giống như một giấc mơ đẹp, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại được nữa.

Vài tháng sau anh thu xếp công việc, tìm người quản lý giỏi rồi đưa vợ sang sống với các con.

Trước khi đi, anh nhắn tin muốn được nhìn thấy chị một lần cuối cùng.

Chị đến, nấp sau cột, nhìn từ lúc anh đỡ vợ xuống xe, nhìn anh vừa đẩy xe hành lý, vừa ngoái về sau, nhìn anh làm thủ tục xong lại chạy dáo dác ra ngoài. Nước mắt giàn giụa, chị lẩm bẩm “Anh đi may mắn nhé!”

NHƯ ĐÃ DẤU YÊU
Tác giả: Chu Thị Hồng Hạnh
(Mượn tựa đề bài hát của nhạc sĩ Đức Huy)

Bài viết Như đã dấu yêu – Câu chuyện hay ý nghĩa nhân văn sâu sắc đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>