Ngày cưới tôi, mẹ chồng oang oang giữa bàn tiệc:
“Con dâu tôi ngoan hiền, chịu thương chịu khó. Nhà tôi hứa cho 10 chỉ vàng làm của hồi môn, để nó có vốn sau này!”
Cả họ hàng vỗ tay rần rần, ai cũng trầm trồ. Tôi nghe vậy cũng mát lòng mát dạ, nghĩ bụng mình may mắn.
Thế nhưng, đời không như mơ.
Vài tháng sau cưới, giá vàng bỗng tăng vọt, từ 6 triệu vọt lên hơn 10 triệu một chỉ. Tôi dè dặt nhắc khéo:
“Mẹ ơi, hồi đám cưới mẹ có hứa cho con 10 chỉ vàng, giờ mình tính sao ạ?”
Mặt mẹ chồng tôi biến sắc, liếc tôi một cái sắc như dao cạo:
“Ờ, chuyện đó… Mẹ nhớ hồi đó chỉ nói miệng thôi mà? Của hồi môn gì đâu, tự các con lo lấy. Vàng bây giờ mắc lắm, mẹ còn đang khó khăn đây này!”
Tôi cứng họng. Lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Nhưng tôi không khóc lóc. Tôi cười — một nụ cười lạnh.
Tôi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch của mình.
Cuộc Phản Công: Mất Trắng Cả Sổ Đỏ
Tôi biết, mẹ chồng từ trước tới giờ nổi tiếng tính toán keo kiệt. Nhưng bà lại có một điểm yếu chí mạng: ham đất, thích đứng tên tài sản.
Vài tuần sau, tôi giả vờ nói với bà rằng bên nhà ngoại tôi có mảnh đất mặt đường đang bán rẻ vì cần tiền gấp. Tôi vẽ ra viễn cảnh: mua xong mảnh đất này, chỉ cần để đó vài tháng là bán lời gấp đôi.
Mẹ chồng nghe vậy thì sáng mắt lên. Bà chủ động giục tôi đi hỏi kỹ càng, còn gạ:
“Để mẹ đứng tên cho chắc ăn nhé, người nhà cho dễ làm giấy tờ.”
Tôi “gật đầu lia lịa”, giả vờ hồ hởi, thậm chí còn nói khéo:
“Mẹ cứ đứng tên đi, coi như mẹ giúp vợ chồng con làm ăn với ạ!”
Tôi dắt mẹ chồng đi ký hợp đồng mua đất — nhưng thực chất chỉ là hợp đồng giả, có điều khoản nhỏ xíu in dưới cùng mà bà không thèm đọc kỹ: “Nếu bên mua không thanh toán đúng hạn, toàn bộ tài sản ký quỹ (gồm cả sổ đỏ hiện tại) sẽ bị tịch thu để bù trừ công nợ.”
Mẹ chồng hí hửng ký tên, nghĩ mình vớ bẫm.
Đến hạn thanh toán, tôi không chuyển tiền. Chủ đất (là người quen của tôi) làm đơn kiện, kích hoạt điều khoản phạt. Thế là… toàn bộ sổ đỏ căn nhà mẹ chồng đang ở bị siết.
Bà mới ngớ ra mình bị gài.
Nhưng muộn rồi.
Bà chửi bới, khóc lóc, ăn vạ, nhưng giấy trắng mực đen, pháp lý rõ ràng — chính tay bà ký vào mọi thứ.
Ngày căn nhà bị niêm phong, tôi đứng trước cổng, nhìn bà đang gào khóc thảm thiết, lòng dửng dưng như thể đang xem kịch.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“10 chỉ vàng đáng giá thế nào, mẹ nhỉ?”
Rồi quay lưng bước đi.
Bài học:
Tham một chút vàng, mất cả cơ ngơi.
Lật mặt với tôi, thì cũng phải chịu mất trắng như vậy!