Tôi và chồng đã chung sống hơn mười năm, không con cái, nhưng bù lại cuộc sống ổn định, làm ăn khá giả. Chúng tôi vẫn thường được gọi là “vợ chồng đại gia” trong họ. Nhưng điều đó chưa bao giờ khiến chúng tôi tự mãn hay tách rời với gia đình. Nhất là với em trai tôi – Hưng – đứa em út trong nhà, hiền lành, có phần yếu đuối, nhưng từ nhỏ đã được tôi thương như con ruột.
Ngày Hưng báo tin cưới, tôi mừng như chính mình gả chồng. Vợ chồng tôi lo gần như tất cả: từ lễ cưới, trang phục, xe đưa dâu đến cả mâm quả. Tôi còn gửi phong bì riêng cho vợ chồng nó – gần 200 triệu – coi như của hồi môn, để tụi nhỏ khởi đầu không phải lo lắng. Chồng tôi còn dặn dò: “Đừng nói ra ngoài. Mình giúp là giúp cho tụi nó, chứ không phải để thiên hạ xì xào.” Tôi gật đầu, lòng đầy mãn nguyện. Giúp được em trai là niềm vui. Tôi đâu tính toán gì.
Thế mà đời… không như mơ.
Chưa đầy một năm sau, vợ chồng Hưng sinh con đầu lòng. Tôi mừng quýnh, chuẩn bị một lô đồ sơ sinh cao cấp, thậm chí đặt bánh kem chúc mừng đầy tháng từ một tiệm nổi tiếng ở Sài Gòn gửi về tận quê. Khi nhận được tin mời, tôi nghĩ chắc sẽ là một buổi tiệc lớn, nhưng không, chỉ là một bữa cơm nhỏ ở nhà cha mẹ, nói là “làm lấy lệ”.
Tôi và chồng về, xách theo đủ thứ quà, mong ngóng được gặp cháu, bế cháu một cái. Nhưng gần trưa, Hưng và vợ mới từ nhà vợ nó lò dò đến. Không một lời chào hỏi, không một ánh mắt cảm ơn. Cháu thì được bà ngoại bồng, vợ Hưng thì mệt mỏi lướt điện thoại, còn Hưng thì ngồi nhậu với mấy cậu bên vợ. Tôi và chồng lặng lẽ ngồi ăn cơm. Không một lời cảm ơn, không một câu hỏi thăm. Cũng chẳng ai đưa lại cho tôi – dù chỉ 100 nghìn gọi là “cháu mừng tuổi cô chú”.
Tôi lặng lẽ nhìn chiếc phong bì đã gửi cách đây chưa lâu. Trái tim mình lúc ấy… không hẳn buồn, mà là hụt hẫng, như một cú trượt dài khi đặt niềm tin sai chỗ. Tôi không tiếc tiền. Tôi tiếc cái nghĩa.
**
Từ hôm ấy, tôi thu mình lại với gia đình. Không ghé thăm, không gửi quà. Chồng tôi cũng lặng lẽ. Mỗi lần ai nhắc đến Hưng, tôi chỉ cười, rồi lảng đi.
Thời gian trôi, một năm sau, công việc của tôi và chồng gặp khó khăn. Một thương vụ đầu tư thất bại khiến cả hai lao đao. Công ty phải cắt giảm nhân sự, tôi mất việc. Chồng tôi thì bị người ta quỵt nợ hàng trăm triệu. Vợ chồng tôi từ sống sung túc bỗng chốc phải gom góp từng đồng.
Giữa lúc khó khăn ấy, tôi bệnh. Nhập viện hơn nửa tháng. Chi phí điều trị không ít. Tôi không muốn nhờ ai, không còn mặt mũi. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Hưng – nhưng rồi tự nhủ: “Thôi, nó có bao giờ nhớ tới mình đâu.”
Một chiều mưa, tôi đang nằm bệnh viện, chồng đi lấy thuốc, tôi một mình trong phòng. Cửa mở. Hưng bước vào, tay ôm bó hoa cúc nhỏ, mặt lo lắng. Tôi ngỡ ngàng.
– Chị sao rồi?
Tôi khẽ gật đầu, nước mắt ứa ra.
– Em xin lỗi… – Hưng nói, rồi cúi mặt. – Em dở, em tệ. Chị thương em vậy mà… em sống như người xa lạ.
Tôi im lặng. Hưng kể, dạo đó sau cưới, vợ chồng nó cãi nhau liên miên vì chuyện tiền bạc. Vợ nó vốn không thích thân bên nhà chồng. Nó bị kẹt giữa hai bên, nên chọn im lặng. Nhưng sự im lặng ấy vô tình đẩy tôi và nó xa dần.
– Em biết chị giận. Em giận em còn chưa hết. Nhưng hôm nay… em tới để chuộc lỗi.
Nó rút trong túi ra một cuốn sổ tiết kiệm. Đặt lên tay tôi.
– Em để dành từng đồng, gom từ cả năm nay. Không nhiều, nhưng mong chị và anh có thể xoay xở lúc này. Em biết chị sẽ không lấy đâu, nhưng em xin, coi như là cháu mừng đầy năm cô.
Tôi bật cười trong nước mắt. Một nỗi nhẹ nhõm lan ra khắp lồng ngực.
**
Từ đó, tôi và Hưng dần hàn gắn. Cô em dâu – người từng lạnh lùng, nay cũng đã khác. Một lần ngồi với nhau trong đám giỗ, cô ấy lặng lẽ nói: “Em xin lỗi chị, em từng nghĩ sai. Nhưng nhìn anh Hưng buồn vì chị, em mới hiểu… chị là người thân quý nhất với ảnh.”
Mối quan hệ gia đình tưởng chừng đã rạn vỡ, lại chắp nối nhờ tình yêu thương không lời. Và rồi, cuộc sống lại đổi thay. Một năm sau, công việc chồng tôi ổn định trở lại. Tôi mở một quán nhỏ dạy nấu ăn cho mấy chị em nội trợ – điều tôi từng mơ. Hưng và vợ cũng đón con thứ hai, và chính tôi là người được bế cháu đầu tiên.
Ngày thôi nôi của bé, Hưng đứng dậy giữa tiệc, cầm mic:
– Có người từng cho vợ chồng em cả cơ hội để bắt đầu một cuộc đời. Em đã vô ơn. Nhưng nhờ điều đó, em học được giá trị của lòng biết ơn và sự gắn bó. Hôm nay, em muốn nói với chị: Em nợ chị không phải tiền – mà là cả một tấm lòng.
Tôi ngồi đó, ôm cháu trong tay, và cảm thấy lòng nhẹ như mây.
Gia đình – đôi khi không phải lúc nào cũng êm đềm. Có lúc hiểu lầm, có khi đau lòng. Nhưng chỉ cần còn tình thương, còn một người chịu bước tới trước, thì mọi vết nứt cũng có thể lành lại. Chiếc phong bì năm xưa, giờ chỉ là kỷ niệm. Thứ tôi nhận được hôm nay – là tình thân vững bền qua thử thách, là trái tim đã học cách tha thứ và yêu thương thêm một lần nữa.