Mẹ chồng già bị con dâu bắt kê khai từng đồng tiền lẻ tiêu trong ngày, từ bó rau ngoài chợ đến gói mì gói cho cháu, tất cả đều phải ghi vào cuốn sổ chi tiêu. Cô con dâu soi từng con số như một kế toán khó tính, thỉnh thoảng còn quát lớn:
– Bà tiêu gì 12 nghìn, mà ghi có 2 nghìn? Định giấu à? Cơm gạo nhà này đâu phải chùa!
Hôm đó chỉ vì lệch mất 10 nghìn, bà cụ bị vu cho “tham lam, bất minh”, rồi bị đuổi thẳng ra khỏi nhà trước sự im lặng khó hiểu của người con trai.
Không khóc, không van xin, bà chỉ cúi đầu, tay run run xách chiếc túi vải cũ kỹ, rời khỏi căn nhà đã từng nghĩ sẽ sống đến cuối đời. Nhưng không ai ngờ, trong túi bà mang theo là một quyển sổ đỏ mang tên bà – mảnh đất 400m² mặt đường lớn, giá thị trường bảy tỷ, mà bà chưa từng nhắc đến.
Ba tháng sau, cả nhà bàng hoàng nhận được tin mảnh đất ấy vừa được sang tên cho một tổ chức thiện nguyện chuyên nuôi dưỡng người già bị bỏ rơi.
Kèm theo là mảnh giấy viết tay của bà:“Tiền này, bà để lại cho những người biết quý từng đồng bạc không phải bằng sự nghi ngờ, mà bằng tình người.”
Lúc ấy, con dâu khóc không thành tiếng, còn người con trai chỉ biết ngồi thẫn thờ trước di ảnh mẹ, cay đắng hiểu ra: sổ chi tiêu có thể ghi được từng đồng, nhưng không thể ghi lại tình thân đã mất.