Con Dâu Báo Hiếu?
Ngày tôi về làm dâu nhà họ Nguyễn, ai cũng bảo tôi may mắn. Chồng tôi – con trai trưởng – hiền lành, công việc ổn định, gia đình chồng giàu có. Nhưng tôi biết rõ: đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy là cả một vũng bùn của những mối quan hệ chằng chịt, đặc biệt là sự thiên vị mù quáng của mẹ chồng dành cho cậu con trai út.
Suốt nhiều năm, bà chưa từng giấu diếm sự thật rằng: “Mẹ chỉ có một đứa con trai cưng duy nhất là thằng Tùng thôi, còn anh cả chỉ là để gánh vác trách nhiệm!”. Tôi nghe riết thành quen, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bị kéo vào trò chơi của bà.
Thương vụ 25 tỷ
Một buổi tối, sau bữa cơm gia đình, mẹ chồng tôi hồ hởi tuyên bố:– Mẹ tính rồi, giờ đất sốt, cơ hội ngàn vàng! Mẹ vay 25 tỷ để mua hai căn biệt thự liền kề cho thằng Tùng. Sau này nó lấy vợ thì coi như sẵn của hồi môn.
Tôi thoáng giật mình. Hai mươi lăm tỷ – số tiền mà ngay cả tôi và chồng cày cả đời cũng chưa chắc tích cóp nổi. Anh chồng tôi ngập ngừng:– Nhưng… vay thế thì ai đứng ra bảo lãnh?
Mẹ chồng cười rạng rỡ, liếc về phía tôi:– À, cái đó mẹ lo rồi. Ngân hàng bảo cần người đứng tên bảo lãnh, mà mẹ thấy con dâu trưởng trong nhà là hợp nhất. Con Loan báo hiếu mẹ chồng, chuyện thường thôi mà!
Cả bàn ăn bỗng im phăng phắc. Tôi cầm ly nước, mỉm cười nhàn nhạt.
Cú sốc trong giấy tờ
Hóa ra, bà đã chuẩn bị xong xuôi, giấy tờ chỉ cần chữ ký của tôi. Bà không hỏi ý kiến, không bàn bạc, chỉ coi như chuyện đương nhiên. Em chồng thì hớn hở vẽ ra viễn cảnh sống trong biệt thự, tổ chức tiệc tùng, đón bạn bè, chẳng buồn liếc nhìn tôi.
Chồng tôi ái ngại:– Mẹ à, chuyện này lớn lắm. Để vợ chồng con bàn…– Bàn cái gì! – Mẹ chồng gạt phắt. – Nhà này mẹ quyết! Con dâu báo hiếu mẹ chồng thì có gì sai?
Tôi cười nhẹ:– Vâng, mẹ nói cũng phải. Con dâu báo hiếu, chuyện nhỏ thôi.
Cả nhà thở phào, tưởng tôi cam chịu. Nhưng trong lòng tôi, một ngọn lửa đã bùng lên.
Ký tên – nhưng không phải thế
Ngày ra ngân hàng, tôi cẩn thận đọc từng điều khoản. Họ nhìn tôi đầy ái ngại, bởi rõ ràng hợp đồng này chỉ có lợi cho bên vay. Tôi bình thản ký tên, nhưng không phải trên giấy tờ vay nợ như họ nghĩ.
Tôi yêu cầu tách riêng hợp đồng bảo lãnh, kèm theo điều kiện: nếu người vay không trả được nợ, tài sản bảo lãnh sẽ là hai căn biệt thự mua bằng số tiền ấy, chứ tuyệt đối không liên quan đến tài sản riêng của tôi và chồng. Nhân viên ngân hàng ngạc nhiên, nhưng vì tôi là người đứng bảo lãnh, họ chấp nhận.
Mẹ chồng và em chồng vội vàng ký vào mà không thèm đọc kỹ. Trong đầu họ, tôi chỉ là con dâu hiền lành dễ bảo.
Ngày sự thật phơi bày
Nửa năm sau, thị trường bất động sản lao dốc. Hai căn biệt thự rớt giá thảm hại, không ai mua. Em chồng tôi thua lỗ vì ăn chơi, nợ ngập đầu. Ngân hàng siết nợ, gọi điện liên tục.
Cả nhà hốt hoảng. Mẹ chồng quay sang tôi, giọng đầy đắc ý nhưng cũng lẫn chút hằn học:– Loan, giờ ngân hàng đòi nợ, con đứng bảo lãnh thì lo mà trả đi. Đó là nghĩa vụ của con!
Tôi mỉm cười, đưa ra bản hợp đồng đã được công chứng từ trước:– Xin lỗi mẹ, nhưng tài sản bảo lãnh đã ghi rõ: chính là hai căn biệt thự kia. Ngân hàng không có quyền động đến tài sản của vợ chồng con. Con chỉ làm đúng trách nhiệm báo hiếu thôi – giúp mẹ và em có nhà cửa đàng hoàng.
Cả nhà chết lặng. Em chồng tái mét, mẹ chồng run rẩy, còn chồng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cái kết
Hai căn biệt thự bị ngân hàng thu hồi. Mẹ chồng từ một người từng ngạo nghễ trước xóm làng, nay lặng lẽ thu mình, chẳng dám mở miệng khoe khoang. Em chồng phải chạy vạy khắp nơi, nếm trải cảm giác làm lại từ đầu.
Còn tôi? Tôi vẫn sống yên bình trong căn nhà của mình, không hằn học, không oán trách. Tôi chỉ mỉm cười, vì biết rằng: đôi khi, báo hiếu không phải là mù quáng hy sinh, mà là dạy cho người ta một bài học để họ biết trân trọng những gì đang có.
Và từ ngày đó, chưa bao giờ trong nhà còn ai dám coi tôi là “con dâu dễ bắt nạt” nữa.