Tôi là ông Nam, dân Hà Nội chính gốc, nhà mặt phố, con trai độc nhất tên Minh – 30 tuổi, lương tháng 30 triệu, đẹp trai, học thức đàng hoàng. Vậy mà không hiểu sao thằng bé cứ nằng nặc đòi cưới một cô gái tên Lan ở tận Lai Châu, nơi xa xôi hẻo lánh, đường sá gập ghềnh, cách Hà Nội cả ngày trời đi xe. Tôi gặng hỏi mãi, nó chỉ cười bảo: “Mẹ cứ để con, con biết con chọn ai.” Bà nhà tôi thì xuôi, bảo con trai thích thì chiều, nhưng tôi thì thấy nghi nghi. Nhà mình chẳng phải dạng vừa, cưới đâu không cưới, sao lại mò lên tận núi rừng?
Ngày dẫn lễ, tôi quyết định làm đơn giản. Một triệu tiền lễ, ba tráp hỏi rẻ tiền: ít bánh chưng, ít trà, ít rượu, thêm mấy hộp bánh kẹo cho có lệ. Tôi nghĩ bụng: “Nhà nó ở vùng sâu vùng xa, được con trai mình khác gì vớ cục vàng. Thế này là tốt lắm rồi!” Đoàn nhà trai lèo tèo hơn chục người, toàn họ hàng thân thiết, ngồi xe đò l颠 đ颠 lên Lai Châu. Đường sá ngoằn ngoèo, xe tròng trành, tôi chỉ mong đến nơi cho xong chuyện.
Đến cổng nhà gái, tôi đã thấy lạ. Nhà cô Lan không phải cái lán lụp xụp như tôi tưởng. Trước mắt là một ngôi nhà sàn gỗ to đùng, chạm trổ tinh xảo, mái ngói đỏ au, sân rộng thênh thang. Cờ phướn rợp trời, trống chiêng rộn rã, cả làng như đang mở hội. Tôi nghĩ thầm: “Chắc dân làng kéo đến xem nhà nghèo cưới được rể Hà Nội đây mà.” Nhưng vừa bước xuống xe, tôi suýt ngã ngửa khi nhìn thấy cảnh giữa sân.
Giữa sân, không phải bàn ghế tiếp khách hay người nhà ra đón. Mà là một hàng dài những người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm, đứng nghiêm trang như vệ sĩ. Trên bàn lớn chính giữa, không phải trà rượu mà là một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo, bên trong lấp lánh ánh vàng – đúng nghĩa là vàng, từng thỏi vàng xếp ngay ngắn, bên cạnh là một xấp giấy tờ gì đó. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì một người đàn ông trung niên, dáng vẻ uy nghiêm, bước ra, giới thiệu mình là bố cô Lan.
“Chào ông sui. Chúng tôi đã chờ đoàn nhà trai từ lâu. Đây là sính lễ nhà gái chuẩn bị cho đôi trẻ,” ông ấy nói, giọng trầm ấm nhưng đầy quyền lực. Tôi ngớ người, nhìn xấp giấy tờ trên bàn – hóa ra là sổ đỏ của mấy lô đất ở Hà Nội, Sapa, và cả một khu nghỉ dưỡng ở Lai Châu. Ông tiếp: “Nhà tôi làm ăn đơn giản, chỉ có chút tài sản. Minh nó nói không cần sính lễ, nhưng chúng tôi cũng phải có chút quà cho cháu dâu tương lai.”
Tôi chết sững. Hóa ra cô Lan không phải con nhà nghèo. Bố cô là một đại gia ngành du lịch, sở hữu cả chuỗi resort ở Tây Bắc, đất đai khắp nơi, gia sản bạc tỷ. Thằng Minh biết hết, nhưng nó giấu tôi, chỉ bảo: “Mẹ đừng lo, con chọn vợ vì yêu, không vì tiền.” Tôi vừa xấu hổ vừa tức, nghĩ đến ba tráp hỏi rẻ mạt của mình, chỉ muốn độn thổ.
Twist: Đêm đó, trong bữa tiệc, cô Lan kéo tôi ra góc riêng, đưa tôi một chiếc USB. “Con tặng mẹ,” cô nói. Tò mò, về Hà Nội, tôi mở USB ra xem. Bên trong là một đoạn video Minh quay, kể rằng anh quen Lan khi cô ấy xuống Hà Nội làm từ thiện, giấu thân phận thật để sống giản dị. Minh yêu Lan vì sự chân thành, không màng gia thế. Nhưng điều khiến tôi sốc hơn là câu cuối video: “Mẹ ơi, con biết mẹ nghi ngờ, nên con cố tình không nói. Con muốn mẹ thấy Lan là vàng thật, không phải cục vàng mẹ nghĩ đâu.” Hóa ra, thằng con tôi không chỉ chọn vợ khéo, mà còn dạy ngược tôi một bài học về định kiến.