Thấy hai anh em ngh//èo dán mắt vào chiếc bánh trung thu, tỷ phú 45 tuổi không con không cái đã đưa ra một quyết định khiến cả nước ch//ấn độ//ng…
Đêm trung thu, phố phường lung linh ánh đèn lồng. Tiếng cười nói của trẻ thơ vang khắp các con hẻm. Ấy vậy mà, ở một góc nhỏ trước tiệm bánh, có hai đứa trẻ gầy gò, quần áo sờn rách đang đứng lặng. Đôi mắt tròn xoe của chúng dán chặt vào chiếc bánh trung thu được đặt trang trọng trong tủ kính.
Cậu anh khoảng 10 tuổi, bàn tay nắm chặt lấy tay em gái mới lên 6. Hai đôi mắt ngấn nước, vừa khao khát, vừa tủi thân. Người đi đường ai nấy đều tất bật, mấy ai để ý đến hai đứa trẻ tội nghiệp ấy.
Nhưng ông Tâm thì khác.
Ông Tâm – một tỷ phú 45 tuổi, giàu có bậc nhất trong giới bất động sản. Người ta vẫn gọi ông là “kẻ cô độc” bởi ông không có con. Nhiều năm trước, khi bác sĩ kết luận ông vô sinh, vợ ông lạnh lùng rời đi, để lại vết thương lòng không bao giờ lành. Ông lao vào làm việc, xây dựng cơ nghiệp khổng lồ, nhưng trong căn biệt thự rộng lớn, chẳng bao giờ có tiếng trẻ thơ.
Hôm ấy, ông đi ngang qua phố, tình cờ bắt gặp hai anh em nhỏ. Nhìn ánh mắt khát khao nhưng bất lực trước chiếc bánh, ông Tâm như thấy lại chính mình – một khoảng trống vô hình mà tiền bạc chẳng thể lấp đầy.
Ông dừng lại, khẽ gọi:
– Các con… muốn ăn bánh trung thu phải không?
Hai đứa trẻ giật mình, rụt rè cúi đầu. Cậu anh lí nhí:
– Dạ… không ạ. Tụi con chỉ nhìn thôi. Bánh này… đắt lắm.
Nghe vậy, tim ông Tâm thắt lại. Ông bước vào tiệm, mua hẳn hai chiếc bánh, rồi ngồi xuống vỉa hè, cẩn thận bẻ từng miếng nhỏ trao cho hai đứa trẻ. Đôi mắt chúng sáng rực, nụ cười rạng ngời như thể đó là món quà lớn nhất đời.
Trong giây phút ấy, ông Tâm bất giác nghẹn ngào. Đã bao năm rồi, ông chưa từng thấy một niềm hạnh phúc giản dị đến vậy.
– Ba mẹ các con đâu? – Ông khẽ hỏi.
Đứa bé gái ngẩng lên, giọng ngập ngừng:
– Ba mẹ con… đi xa rồi. Tụi con ở với bà ngoại, nhưng bà bệnh hoài, không đi làm được. Con trai lớn phải nhặt ve chai, còn em… phụ bà nấu cơm.
Lời nói hồn nhiên ấy như mũi dao đâm thẳng vào tim ông Tâm. Cả đời ông có tất cả, chỉ thiếu một mái ấm. Còn hai đứa trẻ kia thì ngược lại – chúng cần một chỗ dựa, một tình yêu thương.
Đêm hôm ấy, ông Tâm trằn trọc không ngủ. Hình ảnh hai đôi mắt trong veo cứ ám ảnh. Và rồi, ông đưa ra một quyết định khiến cả nước phải chấn động: Ông sẽ nhận nuôi không chỉ hai anh em nhỏ ấy, mà còn thành lập một “Ngôi Nhà Trung Thu” – nơi cưu mang hàng ngàn trẻ mồ côi, trẻ lang thang cơ nhỡ trên khắp đất nước.
Tin tức ấy nhanh chóng lan truyền. Người ta sửng sốt, rồi cảm phục. Một tỷ phú vốn được biết đến với hình ảnh lạnh lùng, nay lại mở lòng bao dung, dùng cả tài sản để làm điều chưa từng có.
Ngày hai anh em nghèo chính thức dọn vào biệt thự của ông Tâm, báo chí, truyền thông chen kín trước cổng. Nhưng với ông, chẳng có danh tiếng nào quan trọng bằng nụ cười của những đứa trẻ.
Cậu bé 10 tuổi ngập ngừng gọi:
– Ba…
Ông Tâm sững người, nước mắt lặng lẽ rơi. Từ “ba” mà ông tưởng mình sẽ chẳng bao giờ được nghe, nay lại vang lên ấm áp đến thế.
Người đời ngưỡng mộ ông vì giàu có. Nhưng chỉ đến khi ấy, ông mới thấy mình thật sự giàu – giàu tình thương, giàu hạnh phúc.
“Ngôi Nhà Trung Thu” của ông Tâm sau này trở thành mái ấm cho biết bao phận đời. Và cứ mỗi mùa trăng sáng, người ta lại nhớ đến câu chuyện về hai đứa trẻ nghèo cùng một người đàn ông từng cô độc – nay gắn kết với nhau bằng tình thương, bằng những chiếc bánh trung thu ngọt ngào.