Thủy giật mình; ánh mắt cô tràn đầy sự tức giận và hoang mang. “Bố làm gì vậy? Đừng có như thế này!” Cô hét lên, giọng nói run rẩy. Câu chuyện bắt đầu trong một buổi chiều mưa tầm tã trên con đường nhỏ dẫn vào thành phố Hà Nội; một bé gái khoảng tám tuổi đang đứng lạc lỏng giữa dòng người qua lại. Cô bé tên là Thủy, với đôi mắt to tròn và mái tóc đen dài; trông rất đáng thương khi nước mắt lăn dài trên má. Thủy đã bị lạc đường khi đi cùng mẹ đến chợ; và giờ đây, cô bé không biết phải làm sao để tìm lại mẹ giữa dòng người vội vã.

Một người đàn ông bán vé số tên là Quang tình cờ nhìn thấy Thủy. Quang là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền lành và đôi mắt nhân hậu; ông đã sống một cuộc đời khó khăn nhưng luôn giữ trong lòng một trái tim ấm áp và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Quang năm nay 40 tuổi; ông sống một mình trong căn nhà nhỏ sau khi vợ và con ông qua đời trong một vụ tai nạn giao thông cách đây 5 năm. Vụ tai nạn đã để lại trong lòng Quang một nỗi đau sâu sắc và sự cô đơn không thể xóa nhòa. Từ đó, Quang buồn chán và quyết định đi bán vé số mỗi ngày để kiếm sống và giữ cho tâm trí mình bận rộn.
Quang tiến lại gần Thủy, nhẹ nhàng hỏi: “Cháu bé, sao cháu lại đứng đây một mình? Cháu có bị lạc đường không?” Thủy ngước lên nhìn Quang, đôi mắt đỏ hoe vì khóc: “Thủy cháu bị lạc đường; cháu không biết làm sao để tìm lại mẹ.” Quang cảm thấy lòng mình thắt lại khi nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Thủy; ông quyết định giúp đỡ cô bé. “Quang đừng lo; chú sẽ giúp cháu tìm lại mẹ. Nhưng trước hết, cháu hãy theo chú về nhà ăn uống và nghỉ ngơi một chút đã.” Thủy gật đầu, cảm thấy an tâm hơn khi có người giúp đỡ.
Quang dẫn Thủy về căn nhà nhỏ của mình; nơi ông sống một mình. Dù căn nhà đơn sơ và nghèo nàn, nhưng Quang luôn giữ nó sạch sẽ và gọn gàng. Căn nhà nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh; với những bức tường cũ kỹ và mái ngói đỏ. Bên trong chỉ có một chiếc giường nhỏ; một bàn ăn; và vài chiếc ghế cũ; nhưng không gian ấm áp và tràn đầy tình thương. Quang chuẩn bị một bữa ăn đơn giản cho Thủy; rồi nhẹ nhàng hỏi thăm về gia đình cô bé. Thủy kể rằng mẹ cô bé là một người phụ nữ làm nghề bán hàng dong; và họ sống ở một khu phố nghèo trong thành phố. Quang lắng nghe; cảm thấy lòng mình tràn đầy sự cảm thông.
Những ngày tiếp theo, Quang và Thủy cùng nhau đi khắp nơi tìm kiếm mẹ của Thủy; nhưng không có kết quả. Dù vậy, Quang không bỏ cuộc; ông quyết định sẽ nuôi giữ Thủy cho đến khi tìm được mẹ cô bé. Thời gian trôi qua, Thủy dần dần quen với cuộc sống mới bên cạnh Quang. Ông chăm sóc cô bé như con ruột; dạy dỗ và bảo vệ cô bé khỏi những nguy hiểm xung quanh. Thủy cũng dần dần coi Quang như người cha thứ hai của mình.
Bối cảnh những buổi sáng sớm, Quang và Thủy cùng nhau đi bán vé số. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui buồn; cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Tiếng cười đùa của Thủy vang lên khắp con hẻm; khiến không gian trở nên sống động và ấm áp hơn bao giờ hết. “Thủy, chú Quang cháu rất biết ơn chú đã giúp đỡ cháu; cháu coi chú như người cha thứ hai của mình.” Quang mỉm cười; đôi mắt ông ánh lên niềm hạnh phúc. “Quang Thủy à, chú cũng rất yêu thương cháu; chú sẽ luôn bên cạnh cháu, bảo vệ và chăm sóc cháu như con ruột của mình.”
Cuộc sống của Quang và Thủy tràn ngập niềm vui và tiếng cười; dù có những khó khăn, nhưng tình yêu thương và lòng kiên cường đã giúp họ vượt qua tất cả. Thấm thoát đã 10 năm trôi qua; Thủy giờ đây đã trở thành một thiếu nữ 18 tuổi xinh đẹp và duyên dáng. Vẻ đẹp của cô bé ngày nào giờ đã nở rộ; khiến ai nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng. Thủy có một khuôn mặt trái xoan thanh tú; với làn da trắng mịn màng như sứ; đôi mắt to tròn đen láy như hai viên ngọc; luôn ánh lên sự thông minh và tinh nghịch. Hàng mi dài cong vút; tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng và cuốn hút. Đôi lông mày thanh mảnh tự nhiên; làm tôn lên nét đẹp hài hòa của khuôn mặt. Mái tóc đen dài óng ả như suối; luôn được Thủy chăm sóc kỹ lưỡng. Mỗi khi gió thổi qua; mái tóc ấy lại bay bổng; tạo nên một hình ảnh thơ mộng và quyến rũ. Nụ cười của Thủy rạng rỡ như ánh nắng ban Thủy; với hàm răng trắng đều và đôi môi hồng tự nhiên. Mỗi khi cô cười; cả khuôn mặt như bừng sáng; khiến người đối diện không thể rời mắt. Thủy có dáng người thanh mảnh cao ráo; với những đường cong mềm mại và uyển chuyển. Cô luôn biết cách ăn mặc giản dị nhưng tinh tế; tôn lên vẻ đẹp tự nhiên và thanh lịch của mình. Dù chỉ là những bộ quần áo đơn giản; nhưng khi Thủy mặc lên; chúng trở nên đặc biệt và cuốn hút.
Trong những buổi sáng sớm, Thủy thường cùng Quang đi bán vé số. Hình ảnh cô thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng trong tà áo dài trắng; bước đi nhẹ nhàng trên con đường nhỏ; khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Tiếng cười trong trẻo của Thủy vang lên; làm cho không gian trở nên sống động và ấm áp hơn bao giờ hết. “Thủy, bố hôm nay trời đẹp quá; con cảm thấy rất vui khi được ở bên bố và giúp bố bán vé số.” Quang mỉm cười; đôi mắt ông ánh lên niềm tự hào và hạnh phúc. “Quang Thủy à, bố cũng rất vui khi có con bên cạnh; con đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và tài giỏi; bố tin rằng tương lai của con sẽ rất tươi sáng.”
Cuộc sống của Quang và Thủy tràn ngập niềm vui và tiếng cười; dù có những khó khăn, nhưng tình yêu thương và lòng kiên cường đã giúp họ vượt qua tất cả. Câu chuyện của Quang và Thủy là một minh chứng cho sức mạnh của tình yêu thương và sự bất khuất trong nghịch cảnh.
Một ngày nọ, Thủy đang đi bán vé số như thường lệ; mỗi khi nắng chiếu dọi qua tà áo dài trắng, Thủy trông như một thiên thần nhỏ giữa dòng đời hối hả. Tuy nhiên, không phải lúc nào công việc cũng suôn sẻ; có những ngày bán vé số gặp nhiều khó khăn và thử thách. Hôm đó, Thủy đi đến một khu phố xa lạ và gặp một nhóm người trông có vẻ không đáng tin cậy. Họ đã yêu cầu mua vé số từ Thủy; nhưng khi cô bé đưa vé số cho họ, họ lấy hết và không trả tiền. Thủy cố gắng đòi lại vé số; nhưng họ chỉ cười nhạo và xua đuổi cô bé. “Thủy xin hãy trả tiền vé số cho cháu; đây là công sức lao động của cháu và bố.” Nhóm người đi chỗ khác đi; “Con bé này đừng làm phiền chúng tao nữa.” Thủy cảm thấy sợ hãi và buồn bã; nước mắt lăn dài trên má; cô bé không còn biết phải làm gì; đành quay về nhà trong sự thất vọng và đau khổ.
Khi về đến nhà, Thủy ôm chầm lấy Quang và khóc nức nở: “Thủy bố ơi, hôm nay con bị người ta lấy hết vé số mà không trả tiền; con không biết phải làm sao nữa.” Quang ôm chặt lấy Thủy; vỗ về và an ủi cô bé; đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng và thương cảm; nhưng ông cố gắng giữ bình tĩnh để động viên con gái. “Quang đừng lo; con gái, đôi khi cuộc sống có những khó khăn và thử thách như vậy; bố biết con đã cố gắng hết sức rồi; chúng ta sẽ cùng nhau qua mọi chuyện.” Thủy cảm thấy an ủi khi nghe lời động viên của Quang; cô bé biết rằng dù có chuyện gì xảy ra; bố luôn ở bên cạnh cô và bảo vệ cô.
Trong căn nhà nhỏ; tình yêu thương và sự ấm áp vẫn luôn ngập tràn; giúp Quang và Thủy vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Ánh nắng chiều dần tắt; tạo nên một khung cảnh ấm áp và yên bình. Quang và Thủy ngồi bên nhau; cùng nhau chia sẻ những câu chuyện và cảm xúc. Tình cảm cha con ngày càng sâu đậm; giúp họ vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống. Thủy cảm ơn bố đã luôn ở bên: “Con cảm ơn bố đã luôn ở bên con; con sẽ cố gắng hơn để không làm bố thất vọng.” Quang mỉm cười; đôi mắt tràn đầy tình yêu thương: “Bố tin tưởng ở con, Thủy à. Dù có chuyện gì xảy ra; chúng ta sẽ luôn sát cánh bên nhau.” Khi ôm Thủy và động viên; vô tình Quang chạm vào những nơi tế nhị của Thủy. Thủy là một người con gái với mùi hương cơ thể tuyệt vời; trong bộ áo dài càng tô điểm lên vẻ đẹp của cô; đồng thời khiến ông Quang có những cảm xúc dâng trào. Dù sao, ông Quang cũng là đàn ông; nên không thể kiểm soát được tâm sinh lý của mình.
Một ngày nọ, trời bỗng đổ mưa lớn khi Thủy đang đi bán vé số. Những giọt mưa nặng hạt rơi xuống; nhanh chóng làm ướt đẫm bộ quần áo của cô bé. Những tấm vé số trong tay Thủy cũng không thoát khỏi cơn mưa; dần dần bị rách nát và ướt sũng. Thủy cố gắng che chắn vé số bằng tay; nhưng không thể ngăn cản cơn mưa dữ dội. Khi trời mưa càng lúc càng nặng hạt; Thủy quyết định quay về nhà để tránh bị ốm. Cô bé bước đi trong cơn mưa tầm tã; đôi chân lạnh cóng và trái tim chịu nặng vì những tấm vé số bị hỏng.
Khi về đến nhà, Thủy cảm thấy toàn thân lạnh ngắt và mệt mỏi. Quang nhìn thấy con gái ướt đẫm; lập tức chạy đến bên cạnh lo lắng hỏi han: “Quang Thủy, con có sao không? Sao con lại bị ướt hết thế này?” Thủy ngập ngừng; đôi mắt đỏ hoe vì lạnh và buồn bã: “Thủy bố ơi, trời mưa lớn quá; con không thể bán vé số được. Những tấm vé số của con bị rách hết rồi.” Quang nhìn thấy sự buồn bã trong mắt con gái; lòng ông như thắt lại. Ông vỗ về Thủy; dẫn cô bé vào nhà và lấy khăn lau khô cho cô: “Quang đừng lo, con gái. Con hãy đi tắm nước ấm và thay quần áo khô đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Thủy nghe lời bố; đi vào phòng tắm. Nước ấm chảy xuống làm tan đi cái lạnh giá của cơn mưa; cô bé cảm thấy dễ chịu hơn; nhưng trong lòng vẫn còn sự buồn bã vì những tấm vé số bị hỏng.
Hơi nước bốc lên mờ ảo; gương soi Thủy đứng co ro trong phòng tắm. Chiếc khăn tắm mỏng manh cuốn quanh người; không đủ để xua tan đi cái lạnh. Cô nhớ ra mình đã quá vội vàng mà quên mang theo bộ quần áo vào: “Bố ơi!” Giọng Thủy vang lên có chút run rẩy. Ông Quang đang ngồi trên bàn chỉnh những tờ vé số bị rách ướt; ông giật mình chạy vào cánh cửa phòng tắm bật mở. Quang bước vào với vẻ mặt hoảng hốt; ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh làm nổi bật đôi mắt sáng sao: “Thế con, anh hỏi?” Giọng nói trầm ấm. “Dạ, con quên mang quần áo vào rồi,” Thủy nói nhỏ; đôi má ửng hồng với làn khói của hơi nước ấm bốc lên. Quang thấy cơ thể trắng mịn của Thủy; ông vô tình đứng hững lại và chìm một chút; rồi ông Quang bật cười: “Trời ơi, con lại vụng về rồi!” Vội vã chạy ra ngoài; ông đi đến tủ quần áo lục lọi một hồi rồi quay lại với một bộ đồ ngủ hình gấu bông màu hồng nhạt: “Cái này chắc được đấy.” Hồi vội vàng chạy đến nhà tắm; cánh cửa đang hé mở; ông chỉ đưa bàn tay vào bộ quần áo cho Thủy và đóng cửa ra ngoài.
Quang đứng ngơ ngác; tim anh đập thình thịch. Ông vừa làm gì vậy? Đưa cho Thủy bộ đồ ngủ rồi vội vã đóng cửa. Quang cảm thấy mình thật kỳ lạ; ông tự hỏi liệu Thủy có nghĩ gì về hành động của mình không. Ông bị kích thích; và cơn khoái cảm dâng lên. Đang suy nghĩ lung tung thì cánh cửa phòng tắm mở ra; Thủy bước ra trên người là bộ đồ ngủ hình gấu bông màu hồng nhạt. Cô nhìn Quang cười tươi: “Cảm ơn bố nhé!” Quang mỉm cười gượng gạo: “Ừ, không có gì.” Ông cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau đó, cả hai người vào ăn tối.
Tối hôm đó, ông Quang không thể nào ngủ được vì những hình ảnh trong nhà tắm hiện rõ ra trước mắt. Quang ngủ một mình ở phòng ngoài; còn Thủy ngủ trong căn buồng nhỏ. Cứ như vậy, Quang suy nghĩ suốt đêm và chợt mắt lúc nào không biết. Ông Quang cầm trong tay những tờ vé số; tay kia nắm chặt tay Thủy. Họ cùng nhau đi qua từng con phố; từng ngõ nhỏ. Tiếng rao vé số vang lên đều đặn: “Vé số đây, ai mua vé số không?” Ông Quang rao lớn giọng đầy nhiệt huyết. “Ba ơi, hôm nay mình bán được nhiều vé số hơn ngày hôm qua không?” Thủy hỏi; đôi mắt tràn đầy hy vọng. Ông Quang mỉm cười nhìn con gái: “Ba tin là hôm nay chúng ta sẽ gặp may mắn. Con đừng lo; chỉ cần con luôn bên cạnh ba; mọi thứ sẽ ổn thôi.” Suốt buổi sáng, họ đi qua nhiều con phố; gặp gỡ nhiều người. Ông Quang luôn quan tâm chăm sóc cho Thủy từng chút một: “Thủy, con có mệt không? Nếu mệt thì nói với Ba nhé; mình sẽ nghỉ một chút.” Ông Quang ân cần hỏi. “Dạ, con không mệt đâu ba; con muốn giúp ba bán hết vé số hôm nay,” Thủy đáp; giọng đầy quyết tâm.
Quang nhìn con gái; trong lòng dâng lên một nỗi xúc động: “Con ngoan lắm, Thủy; ba tự hào về con.” Giữa dòng người đông đúc; ông Quang luôn giữ chặt tay Thủy; không để con gái rời xa mình. Ông biết rằng; dù cuộc sống có khó khăn; ông vẫn luôn muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất. Nhưng có một suy nghĩ trỗi dậy trong ông; khi cảm giác hình ảnh Thủy không mặc gì trong nhà tắm hiện hữu lên trong tâm trí ông.
Tối hôm đó; khi ánh đèn đường bắt đầu tỏa sáng trên những con phố nhỏ; ông Quang và Thủy trở về nhà sau một ngày dài bán vé số. Cả hai đều mệt mỏi; nhưng vẫn giữ được nụ cười trên môi. Ông Quang nhìn Thủy với ánh mắt đầy yêu thương và nói: “Hôm nay con làm tốt lắm, Thủy. Giờ chúng ta về nhà và nghỉ ngơi thôi.” Về đến nhà; ông Quang và Thủy nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Tiếng nước chảy róc rách trong bồn tắm hòa cùng tiếng cười đùa của Thủy; khiến căn nhà nhỏ trở nên ấm áp hơn.
Sau khi tắm xong; ông Quang và Thủy cùng nhau vào bếp chuẩn bị bữa tối. Ông Quang bày biện mâm cơm đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng trên bàn. Bữa cơm tối thường gồm có cơm trắng; một ít rau luộc; cá kho; và canh rau cải. Ông Quang nhìn Thủy; đôi mắt tràn đầy niềm vui: “Con gái yêu; hãy ăn thật ngon nhé.” Trong bữa cơm; ánh đèn vàng ấm áp từ ngọn đèn dầu chiếu rọi khắp căn bếp nhỏ. Căn nhà tuy cũ nát; nhưng sạch sẽ và ngăn nắp; tạo nên một không gian yên bình giữa cuộc sống đầy khó khăn. Trên chiếc bàn gỗ cũ; bữa cơm đã được bày biện tươm tất với những món ăn đơn giản nhưng đậm đà hương vị. Ông Quang và Thủy ngồi đối diện nhau; tận hưởng những giây phút yên bình sau một ngày dài vất vả.
Thủy mặc chiếc áo màu xanh da trời nhạt; cổ rộng để lộ phần ngực. Chiếc áo đơn giản nhưng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô gái 18 tuổi. Ánh đèn dầu phản chiếu trên làn da mịn màng của cô; khiến cô trông như một bức tranh thanh tao và hiền dịu. Thủy mỉm cười; đôi mắt long lanh như hai viên ngọc; nhìn ông Quang với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Và suy nghĩ trong ông bỗng trở nên khác hẳn; ông muốn Thủy; nhưng ông lại sợ Thủy không đồng ý. Vốn dĩ Thủy không phải là con của ông; mà chỉ là ông nuôi dưỡng khi cô bị lạc. Đến bây giờ; ông Quang nhìn Thủy; trong lòng cảm thấy ấm áp; nhưng cũng quanh quẩn những suy nghĩ hỗn độn.
“Hôm nay con có mệt không, Thủy? Ba thấy con làm việc suốt ngày không nghỉ ngơi chút nào,” ông hỏi; giọng trầm ấm và quan tâm. Thủy lắc đầu; nở nụ cười tươi tắn: “Dạ không; con không mệt đâu ba. Con thấy vui vì được giúp ba bán vé số; và còn gặp nhiều người tốt bụng nữa.” Trong bữa cơm; hai cha con trò chuyện vui vẻ; kể cho nhau nghe những câu chuyện trong ngày. Thủy kể về một bà cụ đã mua vé số và còn tặng cô một viên kẹo ngọt. Ông Quang lắng nghe; mắt ánh lên niềm vui: “Ừ; cuộc sống có nhiều người tốt bụng lắm. Con nhớ luôn giữ nụ cười và lòng nhân ái; chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp hơn.” Tiếng cười nói của họ hòa vào không gian yên bình của căn nhà nhỏ; tạo nên một bầu không khí ấm áp và hạnh phúc.
Thủy thỉnh thoảng ngước nhìn ông Quang; cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mà ông dành cho cô: “Ba ơi; con cảm ơn ba vì đã luôn bên cạnh con; chăm sóc và bảo vệ con,” Thủy nói; giọng nghẹn ngào. Ông Quang nắm lấy tay Thủy; đôi mắt dịu dàng: “Con là niềm tự hào của ba, Thủy. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu; ba luôn muốn con được hạnh phúc và an toàn.”
Tối hôm đó; Quang nằm trên giường; trằn trọc mãi không ngủ được. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ chiếu lên bức tường đối diện; tạo nên những hình thù kỳ lạ. Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường; chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đều. Quang đưa tay lên vuốt ve mái tóc; cố gắng xua đi những suy nghĩ đang rối bời trong đầu. Cảm giác thiếu thốn này thật lạ lẫm; anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây. Quang nhớ lại khoảnh khắc khi đưa cho Thủy bộ đồ ngủ; nhớ lại ánh mắt của cô khi nhìn anh; tim anh đập thình thịch. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể; anh tự hỏi đây có phải là tình yêu không.
Quang đứng dậy; đi ra ngoài. Gió đêm thổi mát lạnh; xua tan đi phần nào sự nóng bức trong lòng anh. Anh nhìn lên bầu trời đêm; đếm những vì sao lấp lánh. Có lẽ anh cần phải nói chuyện với Thủy; anh cần phải biết cảm xúc của Thủy dành cho anh là gì. Quang khẽ bước vào phòng; cố gắng không làm phiền đến giấc ngủ của Thủy. Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ; nhuộm một màu xanh nhạt lên cơ thể cô. Thủy đang nằm ngủ say; chiếc chăn mỏng chỉ che đến ngang vai; để lộ ra chiếc áo màu xanh da trời nhạt. Trong ánh trăng; Thủy đẹp như một thiên thần. Mái tóc dài xõa xuống vai óng ả dưới ánh trăng; đôi mắt khép hờ; hàng mi cong vút; đôi môi hồng hào hé mở. Quang không thể rời mắt khỏi cô; tim anh đập thình thịch. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
“Thủy đẹp quá,” Quang thầm thì; ánh mắt không rời khỏi Thủy. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường; ngắm nhìn Thủy trong khoảnh khắc này. Quang nhận ra rằng mình đã yêu Thủy từ lúc nào không hay. Anh muốn chạm vào cô; muốn ôm cô thật chặt vào lòng; nhưng rồi anh lại sợ làm phiền đến giấc ngủ của cô. Quang chỉ dám ngồi đó; ngắm nhìn cô thật lâu; thật lâu. Ham muốn trỗi dậy; anh đưa tay lên chạm vào cô và ôm hôn.
Thủy giật mình; ánh mắt cô tràn đầy sự tức giận và hoang mang: “Bố làm gì vậy? Đừng có như thế này!” Cô hét lên; giọng nói run rẩy. Thủy sững sờ; càng đẩy Quang ra ngoài thì Quang càng gắng sức đè lên Thủy. Thủy không ngờ rằng Quang lại phản ứng như vậy. Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt; chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người. Ngoài trời; trong màn đêm tĩnh mịch; mọi thứ trở nên im lặng đến lạ thường. Không có tiếng côn trùng kêu rả rích; không có tiếng gió rít qua những tán cây. Chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống; tạo nên một khung cảnh huyền ảo và cô tịch.
Trong căn phòng nhỏ; ánh đèn vàng từ ngọn đèn dầu chiếu sáng mờ ảo. Thủy quay mặt đi; giấu đi nỗi buồn và đau khổ trong lòng. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên đôi má; từng giọt rơi xuống sàn nhà; tạo nên những âm thanh nhói lòng. Thủy ngồi ôm cái chăn mỏng trong góc tường; cô run rẩy trong cơn nấc nghẹn ngào. Tiếng nấc của cô vang lên trong không gian tĩnh lặng; như những nhát dao cắt vào tim. Trong lòng Thủy là nỗi đau không nói thành lời; những cảm xúc chất chứa suốt bao ngày tháng khó khăn.
Mọi người nghe câu chuyện; nếu hay hãy chia sẻ video này; đăng ký kênh của mình để theo dõi nhiều câu chuyện hay hấp dẫn hơn nhé.