Căn nhà sang trọng trong khu phố thượng lưu bỗng trở nên ngột ngạt, đầy căng thẳng. Linh, 30 tuổi, đứng lặng lẽ trong phòng khách, đôi tay ôm bụng bầu gần 7 tháng. Cô không biết phải làm gì khi Minh, chồng cô, đang quát mắng cô không thương tiếc.
“Linh, sao em không thể sinh một đứa con trai như người ta? Cái thai này… là con gái, chẳng có ích gì cả!” – Minh hét lên, giọng đầy phẫn nộ, mắt trừng trừng nhìn vợ.
Linh cảm thấy như thế giới của mình đang sụp đổ. Cô đã cố gắng hết sức để sinh con khỏe mạnh, vậy mà tất cả những gì cô nhận được chỉ là những lời lẽ cay nghiệt. Cô chỉ muốn tìm một góc tối, che giấu đi nỗi đau trong lòng. Cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Cái thai trong bụng, tuy là con gái, nhưng lại là niềm hy vọng của cô, là cuộc sống của cô.
Ngay khi đó, một tiếng gõ cửa vang lên. Linh không nghĩ gì nhiều, cô mệt mỏi quá, chẳng có tâm trạng để tiếp đón ai. Nhưng cánh cửa bất ngờ bị đẩy tung ra. Mỹ, nhân tình của Minh, đứng đó, với vẻ mặt đầy tức giận.
“Minh, anh không còn cách nào khác sao? Kết thúc đi!” – Mỹ hét lên, giọng đầy giận dữ. “Đứa bé đó thậm chí còn không phải con anh!”
Linh ngỡ ngàng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Câu nói như một nhát dao đam thẳng vào trái tim cô. Cô bàng hoàng nhìn Minh, hỏi trong sự đau đớn: “Anh… anh đã làm gì?”
Minh không nói gì, chỉ cúi mặt, không dám đối diện với Linh. Mỹ bước vào phòng, ánh mắt khinh bỉ nhìn Linh như thể cô là một người xa lạ. “Anh ta đã làm tất cả với tôi, Linh, nhưng anh ta không phải là cha của đứa bé trong bụng em đâu!”
Cả không gian như bị đông lại. Linh cảm thấy như mình không thể thở nổi. Cô nhìn Minh, người chồng mà cô đã yêu thương và hy sinh, bây giờ lại đứng yên lặng, không nói một lời. Cảm giác bị phản bội và tổn thương khiến cô không thể chịu đựng thêm nữa.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc tồi tệ nhất, cánh cửa bất ngờ bật mở lần nữa. Bố Linh, người đàn ông nổi tiếng giàu có và quyền lực nhất khu phố, bước vào. Ông mặc một bộ vest đen, dáng đi đứng tự tin, ánh mắt sắc lạnh, nhưng hôm nay, ánh mắt ông lại đầy sự kiên quyết.
Linh nhìn thấy bố mình, đôi mắt cô bắt đầu rơm rớm. Từ nhỏ, cô luôn được cha bảo vệ, nhưng bây giờ, cô không muốn ông phải can thiệp vào cuộc sống của mình. Cô cảm thấy có lỗi vì đã không thể tự mình giải quyết chuyện này. Nhưng ông đã xuất hiện đúng lúc, như một ánh sáng soi đường.
Bố Linh nhìn thấy Minh và Mỹ đang đứng trước mặt mình. Ông không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ quan sát. Đến khi Mỹ bắt đầu định nói thêm gì đó, ông bước đến, giọng trầm và lạnh như băng: “Cả hai, ra ngoài. Tôi không muốn thấy mặt các người trong nhà tôi nữa.”
Mỹ và Minh sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Minh bắt đầu mở miệng định phản kháng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của ông khiến anh ta không dám lên tiếng. Bố Linh quay lại nhìn Linh, đôi mắt ông dịu lại, như thể muốn nói rằng ông đã ở đây, sẽ không để ai làm tổn thương con gái ông.
“Con gái tôi, sẽ không phải chịu sự xúc phạm này,” ông nói, ánh mắt đầy sự bảo vệ. “Linh, con không cần phải lo lắng nữa. Chúng ta sẽ giải quyết tất cả.”
Bố Linh quay lại, vẫy tay với nhân viên bảo vệ ngoài cửa. “Đưa họ ra ngoài.” – Ông ra lệnh.
Các nhân viên bảo vệ lập tức tiến vào và yêu cầu Mỹ và Minh rời đi. Trong khi Minh cố gắng phản kháng, ông không thể làm gì hơn khi ông chủ của khu phố này đã ra lệnh. Mỹ, không còn đường lui, quay lưng bỏ đi, mắt cô tràn đầy sự tức giận.
Sau khi Mỹ và Minh bị đưa ra khỏi nhà, Linh ngồi sụp xuống, cảm giác như cả thế giới vừa vỡ vụn. Cô không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn ông. Nhưng bố Linh không để cô kịp nói gì.
“Con, không cần phải đau khổ nữa. Từ giờ, tôi sẽ không để ai có thể làm hại con nữa.” – Ông nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Linh, vỗ nhẹ vào vai cô.
Ông nhìn vào mắt Linh và nói tiếp: “Mày biết không, mấy năm qua, tôi đã quan sát tất cả. Tôi biết rằng Minh không xứng đáng với con. Hôm nay, tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ con, kể cả nếu phải tước đoạt tất cả những gì hắn ta có.”
Linh nhìn ông, đôi mắt cô ngập tràn cảm xúc. Cô không ngờ rằng người cha giàu có của mình lại luôn theo dõi và bảo vệ cô. Cô cảm thấy an lòng. Không chỉ vì ông có quyền lực, mà vì ông yêu thương cô vô điều kiện.
Bố Linh đứng dậy, gọi cho luật sư và yêu cầu tiến hành thủ tục ly hôn ngay lập tức, đồng thời yêu cầu Minh từ bỏ quyền thừa kế và tài sản trong gia đình. Ông không để cho Minh có cơ hội phản kháng.
Sự xuất hiện bất ngờ của bố Linh đã không chỉ cứu vãn cuộc sống của cô, mà còn khiến cô nhận ra rằng dù cuộc đời có khó khăn đến đâu, cô luôn có người đứng sau bảo vệ. Minh và Mỹ không bao giờ có thể ngờ được rằng một ngày nào đó, người đàn ông quyền lực ấy sẽ đứng lên bảo vệ con gái mình, không chỉ về tài sản, mà còn về phẩm giá và quyền lợi.
Với sự giúp đỡ của bố, Linh không chỉ lấy lại được niềm tin vào bản thân, mà còn có được một cuộc sống mới, tự do khỏi những ràng buộc của sự phản bội và đau khổ.

