Đám cưới ấy diễn ra trong tiết trời oi ả giữa mùa hè. Cô dâu, Linh, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, mỉm cười e lệ dưới tấm khăn voan mỏng. Từ lúc bước chân ra khỏi nhà gái, Linh luôn ôm chặt bó hoa cưới như báu vật, không cho ai động tới. Bó hoa hồng trắng, toả ra hương thơm dịu nhẹ, tưởng như bình thường – nhưng cách cô giữ chặt nó, ánh mắt loé lên những tia lo âu, khiến vài người thân bên nhà trai thầm thì: “Chắc cô bé hồi hộp thôi mà.”
Đoàn xe đưa dâu rộn ràng băng qua cánh đồng nắng cháy. Về tới nhà trai, trong lúc mọi người lúng túng chuẩn bị nghi lễ, Linh vẫn chẳng rời tay khỏi bó hoa. Mẹ chồng tương lai – bà Cúc – với bản tính sắc sảo, nhận ra điều bất thường. Bà bước tới cười nhẹ:
“Con dâu ngoan, đưa mẹ giữ hoa cho con đỡ mỏi tay nào.”
Linh giật mình, lùi lại, lắc đầu. Bà Cúc khẽ cau mày.
Đúng lúc đó, một cô em họ bên nhà trai, vì lỡ tay trong lúc chỉnh váy cho Linh, vô tình kéo rách một góc lớp giấy gói bó hoa. Một vật nhỏ, đen sì, lăn ra khỏi đó, rơi ngay giữa sân gạch đỏ.
Tiếng cạch vang lên.
Cả sân đình đám cưới im bặt.
Một con búp bê vải cũ kỹ, rách nát, quấn đầy chỉ đỏ, với những cây kim nhỏ đâm xuyên khắp thân mình, từ từ lăn lông lốc trước mặt mọi người.
Bà Cúc trợn mắt kinh hãi, thét lên. Có người la:
“Bùa ngải! Đó là bùa yêu!“
Mặt Linh trắng bệch. Cô run rẩy lùi về phía sau, nước mắt ứa ra:
“Không… không phải như mọi người nghĩ…”
Nhưng sự thật kinh khủng hơn nhiều. Một ông chú bên nhà trai, vốn rành chuyện tâm linh, lập tức nhận ra:
“Đây không phải bùa yêu… là bùa oán. Ai đó nguyền rủa cái gia đình này!”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Linh, người đang bưng mặt khóc nức nở. Cô thú nhận:
“Bốn năm trước… em trai tôi yêu thầm chị gái nhà này, bị ruồng bỏ, rồi treo cổ tự tử. Mẹ tôi từ đó điên dại, ngày nào cũng lẩm bẩm phải trả thù… Tôi yêu anh ấy… tôi không muốn… nhưng mẹ bắt tôi nhét lá bùa vào bó hoa, nguyền rủa nhà trai trong ngày cưới…”
Giữa lúc mọi người còn đang sốc, bà Cúc mặt tím tái, ngã gục xuống đất. Một tiếng rắc kinh hoàng vang lên: cây cột chính giữa nhà thờ tổ nứt đôi.
Đám cưới lập tức biến thành đám loạn. Gió nổi lên, cuốn bụi mù mịt. Tấm ảnh tổ tiên treo trên cao cũng rơi rầm xuống, vỡ tan.
Chỉ có Linh, giữa cơn hỗn loạn, lặng lẽ quỳ xuống, ôm chặt lấy bó hoa rách nát, thì thầm như điên dại:
“Con xin lỗi… con chỉ muốn yêu thôi mà…”