Chiếc xe porsche vừa lăn bánh đến trước khách sạn 5 sao thì một người đàn ông bước xuống, chỉnh lại chiếc đồng hồ đắt tiền, vuốt nhẹ mái tóc điểm bạc và nở nụ cười kiêu hãnh.
Người đó là Trần Dũng, 48 tuổi, CEO tập đoàn Trần Gia – một trong những tập đoàn đa quốc gia lớn nhất châu Á. Truyền thông gọi ông là “tỷ phú lạnh lùng” – không chỉ vì sự lạnh lùng trên thương trường, mà còn bởi một bí mật chẳng mấy ai biết: 15 năm trước, ông từng bỏ rơi người vợ đầu vì nghĩ rằng cô không thể sinh con.
Hôm nay ông về Việt Nam theo lời mời của một nhà đầu tư trẻ tuổi – CEO của một công ty khởi nghiệp đang “gây bão” trên thị trường với dự án về AI.
Điều ông không ngờ… là chuyến đi này sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.
Mười lăm năm trước, Dũng và vợ – Minh Thư – là cặp đôi từng khiến giới doanh nhân ngưỡng mộ. Cô là giảng viên đại học, nhẹ nhàng, đằm thắm, là người duy nhất khiến Dũng – gã đàn ông từng bất cần – muốn có một mái ấm thật sự.
Nhưng cưới nhau 5 năm, Thư vẫn chưa có con. Hai người âm thầm đi khám. Bác sĩ nói giọng nhẹ nhàng:
– Có lẽ… khả năng làm mẹ của cô ấy rất thấp.
Dũng không trách Thư, ít nhất là thời gian đầu. Nhưng mẹ anh thì khác. Bà coi việc nối dõi là “thiêng liêng”. Sau lưng, bà không ít lần chì chiết Thư: “Không đẻ được thì nên buông tha cho con tôi.”
Áp lực bủa vây. Dũng dần thay đổi. Cô đơn trong chính căn nhà mình, Thư từng nghĩ đến chuyện kết thúc tất cả… cho đến khi biết tin mình mang thai.
Nhưng chưa kịp thông báo, Dũng về nhà với một người phụ nữ khác – Lan, trợ lý thân cận. Anh bảo:
– Chúng ta ly hôn đi. Em có thể sống tốt mà không cần anh. Còn anh… cần một gia đình thực sự.
Minh Thư sững người. Cô đưa tay lên bụng – nơi mầm sống đang lớn lên – rồi gật đầu trong lặng lẽ.
Cô rời khỏi Hà Nội ngay hôm sau, không để lại một lời nhắn.
Thư về quê ngoại, sinh hai bé trai sinh đôi: Nam và Minh. Cả hai giống hệt Dũng từ ánh mắt đến nụ cười. Nhiều người ngạc nhiên, hỏi:
– Bố tụi nhỏ đâu rồi?
Thư chỉ cười buồn:
– Mẹ con em sống tốt rồi.
Làm mẹ đơn thân không dễ. Thư bán bánh online, làm gia sư, dạy thêm buổi tối… miễn sao nuôi được hai đứa trẻ đầy đủ, không thiếu gì so với bạn bè. Cô chưa từng nói xấu bố tụi nhỏ. Trái lại, cô dạy con rằng: “Bố các con là người đàn ông tài giỏi, dù mẹ và bố không còn sống cùng nhau.”
15 năm trôi qua. Nam và Minh thi vào trường chuyên, đạt học bổng quốc tế, rồi tự tay thành lập công ty công nghệ, giờ đã là CEO tuổi 15… với danh xưng “thiên tài AI đôi”.
Không ai ngờ phía sau hai chàng trai ấy lại là một người mẹ âm thầm, từng khóc ướt gối mỗi đêm.
Sau khi rời Hà Nội, Minh Thư lặng lẽ đón chuyến xe đêm về miền Trung. Chiếc vali nhỏ mang theo chỉ có vài bộ quần áo, ít tiền mặt, và cuốn sổ siêu âm còn chưa kịp cho Dũng xem.
Cô ngồi nép ở ghế cuối xe, hai tay ôm bụng, nước mắt chảy dài không ngừng. Đứa con trong bụng là điều duy nhất giữ cô đứng vững, khiến cô không được gục ngã.
Về tới quê, bà ngoại Thư đã mất từ lâu, chỉ còn một căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Người làng nhìn cô bằng ánh mắt dò xét:
– Con gái Thầy Năm đó hả? Chửa hoang à? Ở Hà Nội mà không nên người!
– Ai biết chửa với thằng nào rồi bị bỏ…
Thư cắn răng chịu đựng. Cô không giải thích, không than vãn. Ngày thì làm bánh, tối thì gia sư, rảnh thì bán hàng online. Cô quyết tâm không xin một đồng nào từ Dũng, cũng không liên hệ.
Ngày sinh con, trời mưa như trút. Thư một mình bắt taxi đến trạm y tế. Trong cơn đau đẻ quằn quại, cô nghĩ đến Dũng. Nhưng thay vì gọi tên anh, cô nghiến răng, nhìn lên trần và tự nói: “Cố lên, Thư. Cố lên vì con.”
Hai đứa bé sinh ra giống hệt nhau, giống cha đến mức khiến y tá cũng phải bật thốt:
– Trời đất, giống như bản sao! Bố tụi nhỏ chắc đẹp trai lắm nhỉ?
Thư cười, nhưng tim như thắt lại. Đêm ấy, cô ôm hai con ngủ trong ánh đèn vàng chập chờn của bệnh viện. Không có một lời hỏi thăm, không có một cánh tay đàn ông nào bên cạnh.
Trần Dũng bước vào phòng họp với tâm thế ông chủ. Trước mặt ông là hai cậu thiếu niên mặc vest chỉn chu, ánh mắt sắc bén nhưng lộ vẻ chín chắn vượt tuổi.
Một trong hai cậu – Nam – mở lời:
– Cảm ơn chú Dũng đã nhận lời mời hợp tác.
Dũng mỉm cười lịch thiệp, nhưng ánh mắt không giấu được sự bối rối. Có điều gì đó… quen thuộc. Hai đứa nhỏ này… sao lại giống ông đến vậy?
Không chỉ khuôn mặt. Mà cả ánh nhìn, cả cái nhướn mày khi thảo luận, cả kiểu lật giấy như thói quen từ thời ông còn trẻ…
Dũng giật mình. Càng nhìn, tim ông càng nhói lên.
– Các cháu… tên là gì?
– Dạ, cháu là Trần Minh, còn đây là Trần Nam.
Tên họ trùng khớp.
Tim ông khựng lại.
– Mẹ các cháu là ai?
Một giọng nói cất lên phía sau, khiến ông chết lặng.
– Tôi là Minh Thư. Lâu rồi không gặp, anh Dũng.
Cô bước vào, chậm rãi. Mái tóc đã điểm bạc, ánh mắt không còn buồn mà đầy kiêu hãnh.
Dũng ngã người về sau. Cảm giác choáng váng ập đến. Ông lắp bắp:
– Thư… Em… Con… là con anh?
Minh Thư không trả lời. Bà chỉ cúi đầu, nhìn hai đứa con trai:
– Mẹ xin lỗi vì đã giấu các con điều này. Nhưng mẹ muốn các con lớn lên không mang thù hận, không sống trong giận dữ.
Nam và Minh im lặng. Rồi Nam nói nhẹ:
– Chúng con biết bố là ai từ năm lên 10. Nhưng mẹ dạy rằng… không cần hận bố. Chỉ cần sống xứng đáng là con bố.
Dũng nghẹn ngào. Ông đứng dậy, định đến gần… nhưng đôi chân không nhấc nổi. Quá khứ như dao cứa vào tim.
Buổi họp tan. Dũng ngồi lại một mình với Thư trong căn phòng lạnh.
– Em… tại sao không nói gì? Tại sao lại bỏ đi?
– Em đã định nói, nhưng hôm đó anh mang Lan về. Em biết, mình đã hết chỗ đứng trong lòng anh. Em không muốn dùng con để níu kéo. Em chọn rời đi trong tự trọng.
– Anh… anh sai rồi. Anh mù quáng tin vào bác sĩ, mù quáng nghe mẹ… Anh xin lỗi.
Thư lặng im. Nước mắt rơi nhưng cô lau rất nhanh.
– Không còn quan trọng nữa, anh Dũng. Anh đã có cuộc sống riêng, em cũng có cuộc sống của mình. Chỉ mong anh hãy tôn trọng lựa chọn của các con, đừng can thiệp vào cuộc sống tụi nhỏ.
– Nhưng anh là cha của chúng!
– Phải, là cha về mặt sinh học. Nhưng là cha thực sự… thì đã quá muộn.
Dũng ôm mặt. Từ “quá muộn” cứ xoáy vào lòng ông như dao cắt.
Sau buổi gặp định mệnh, ông Dũng trở về biệt thự ở ven hồ Tây. Căn phòng rộng rãi, hiện đại, nhưng lạnh lẽo. Trên bàn là bản scan ảnh chụp của hai đứa bé – Nam và Minh – khi còn nhỏ mà ông lặng lẽ xin từ mạng nội bộ.
Dũng lấy ra từ ngăn tủ chiếc hộp cũ – nơi ông cất giữ tất cả những gì từng thuộc về Thư: một đôi hoa tai cô từng đeo, bức thư tay đầu tiên cô viết năm còn là giảng viên trẻ, và cả tấm ảnh chụp chung hai người ở Đà Lạt – nơi Dũng từng cầu hôn cô.
Ông run run mở laptop, gõ vào thanh tìm kiếm cái tên “Minh Thư.” Hàng loạt tin hiện ra: “Người mẹ đơn thân truyền cảm hứng”, “Cô giáo nghèo nuôi thiên tài AI song sinh”, “Người phụ nữ dạy con tha thứ thay vì hận thù.”
Mỗi bài viết như mũi kim đâm vào tim.
Dũng rơi nước mắt. Lần đầu tiên sau bao năm, người đàn ông từng dám đối đầu với cả thị trường tài chính lại không dám nhìn thẳng vào quá khứ của chính mình.
Ông nhớ lại khoảnh khắc 15 năm trước. Mẹ ông giận dữ đập bàn:
– Vợ gì mà không đẻ được? Con là chủ tập đoàn, phải có người nối dõi! Con Lan nó đang mang thai, cưới nó đi, đừng ngu dại!
Ông đã im lặng. Đó là cái im lặng khiến cả cuộc đời ông rẽ sai hướng.
Đứa con của Lan – ông đã mất quyền nuôi, vì Lan chỉ dùng đứa bé làm “bảo hiểm”, rồi bỏ đi cùng người đàn ông khác. Mẹ ông cũng đã mất vài năm trước, trên giường bệnh vẫn nói: “Giá mà ngày đó con không bỏ Thư…”
Tất cả… là một chuỗi những sai lầm.
Những tuần sau đó, Dũng âm thầm gửi thư tay cho hai con. Ông không cầu xin tha thứ, chỉ kể về thời trai trẻ, về lỗi lầm và sự hối hận của mình.
Minh và Nam vẫn giữ khoảng cách. Nhưng họ không thù ghét ông. Họ chỉ… chưa quen với sự hiện diện của một người từng là khoảng trống lớn trong tuổi thơ.
Một lần, Nam lén đến khu biệt thự ông Dũng ở. Trên bàn, cậu thấy những tấm ảnh ông cắt từ báo chí: ảnh hai anh em, ảnh Minh Thư đứng trên sân khấu nhận giải thưởng “Mẹ Việt truyền cảm hứng”. Cậu thấy cả bức thư tay ông viết dở: “Ước gì ngày đó anh tin em. Ước gì anh đủ can đảm giữ lấy em…”
Cậu rơi nước mắt.
Một tuần sau, Dũng mời Nam và Minh đến một quán café cổ, không báo trước cho Thư.
Hai cậu bé bước vào, vẫn giữ vẻ chừng mực nhưng không lạnh lùng như trước. Dũng đứng dậy, chào nhẹ, rồi đưa cho hai con một bức thư tay.
– Đây là thư của ông nội các con. Trước khi mất, ông bảo để lại cho… “cháu của Thư.”
Nam mở thư. Trong đó là lời xin lỗi dài mấy trang. Câu cuối cùng là: “Nếu các cháu có cơ hội, xin cho cha mẹ các cháu một lần gặp lại nhau mà không còn giận dữ.”
Minh ngẩng lên:
– Bố… thực sự hối hận sao?
Dũng gật đầu:
– Từng đêm bố nhìn tấm ảnh tụi con, bố tự hỏi: “Nếu ngày đó mình tin Thư, nếu không vì sĩ diện, nếu không vì nghe lời mẹ…” Nhưng trên đời này, không có “giá như” nào sửa được tất cả.
– Vậy bố muốn gì bây giờ?
– Bố không cầu mong tụi con tha thứ ngay. Bố chỉ xin được đồng hành, nếu được. Không phải với tư cách CEO, mà là một người cha, dù muộn màng.
Hai cậu bé nhìn nhau. Không ai nói, nhưng ánh mắt đã dịu lại.
Ba tháng sau, công ty AI tổ chức một sự kiện lớn. Minh Thư xuất hiện trong vai trò khách mời danh dự. Trong bài phát biểu, cô bất ngờ nói:
– Tôi muốn cảm ơn một người đàn ông… từng khiến cuộc đời tôi gãy đôi, nhưng cũng gián tiếp giúp tôi trở thành người mẹ mạnh mẽ.
Mọi người nhìn theo hướng cô đang nhìn.
Trần Dũng đứng lặng giữa khán phòng. Lần đầu tiên, ông không lạnh lùng như một tỷ phú, mà như một người cha nhỏ bé, run rẩy, mong con tha thứ.
Nam bước lên sân khấu, nhìn ông, rồi dang tay ôm lấy.
– Bố. Chúng con đã chờ lời này lâu lắm rồi.
Tiếng vỗ tay vang dội.
Minh Thư đứng dưới khán phòng, nước mắt rơi, miệng mỉm cười.
Không có ai hoàn hảo. Nhưng nếu biết nhận lỗi và cố gắng bù đắp… thì vẫn còn cơ hội làm lại.
Ba tháng sau, Dũng bán một phần cổ phần của Trần Gia Group, chuyển sang làm cố vấn, rồi chuyển hẳn về Đà Lạt – nơi Minh Thư và hai con đang sinh sống.
Ông thuê một căn nhà nhỏ cách nhà ba mẹ con vài con dốc, mỗi ngày đều đến dắt chó đi dạo… “tình cờ” đi ngang nhà Thư.
Minh Thư nhìn thấy, lắc đầu:
– Anh định theo đuổi em như thanh niên 25 tuổi à?
– Không. Anh chỉ muốn đi dạo… mỗi ngày… qua lối này.
Nam và Minh mỉm cười mỗi khi thấy bố mang bánh chưng, chè kho – những món cũ mẹ từng thích – đến cổng mà không dám vào.
Ngày sinh nhật 16 tuổi của hai con, Thư đứng trong bếp làm bánh thì nghe tiếng ai gọi:
– Minh Thư ơi, vào đi, ngoài này lạnh lắm!
Cô bước ra. Trên bàn là chiếc bánh sinh nhật ba tầng – ghi: “Tặng Nam, Minh – hai ngọn đèn dẫn lối cho cha mình quay trở lại cuộc sống.”
Dũng đứng bên, mắt đỏ hoe.
Thư không nói gì. Nhưng lần đầu tiên, cô mời ông ở lại dùng bữa tối.