Tôi và Vinh quen nhau tại một buổi tiệc sinh nhật bạn chung. Ngày hôm ấy, trời mưa tầm tã, tôi lỡ mang đôi giày cao gót gãy gót ngay giữa sân vườn trơn trượt. Khi loay hoay không biết nên đi hay ở, thì Vinh bước đến, lịch sự đưa cho tôi chiếc ô và ngỏ ý đưa tôi về. Chúng tôi trò chuyện cả quãng đường về nhà, giọng anh trầm ấm, ánh mắt đầy bí ẩn. Không hiểu sao, tôi bị cuốn vào cảm giác ấy – vừa an toàn, vừa không thể nắm bắt.
Từ hôm đó, Vinh chủ động liên lạc. Anh không phải kiểu người nhắn tin nhiều, cũng chẳng mấy khi thể hiện tình cảm rầm rộ. Nhưng mỗi lần gặp nhau, ánh mắt anh nhìn tôi như thể thế giới ngoài kia không còn ai khác. Chúng tôi yêu nhau chỉ vỏn vẹn 7 tháng thì anh ngỏ lời cầu hôn.
Tôi có chút lưỡng lự. Tình cảm chưa đủ sâu sắc, nhưng bố mẹ tôi quý Vinh lắm. Họ bảo, đàn ông chững chạc, không lăng nhăng là hiếm. Tôi cũng sợ tuổi xuân qua nhanh, nên đồng ý. Đám cưới được tổ chức sau đó một tháng, mọi thứ diễn ra êm đẹp. Hai bên gia đình đều hài lòng. Tôi không nghĩ, đó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng.
Đêm tân hôn, sau khi khách khứa về hết, tôi thay đồ tắm rửa trước. Vinh bảo anh còn vài việc phải xử lý với bố mẹ dưới nhà, tôi gật đầu. Khi tôi từ nhà tắm bước ra, chiếc váy ngủ mỏng manh dính sát vào cơ thể còn đẫm nước. Tôi ngồi trên giường, đợi Vinh lên. 10 phút. Rồi 30 phút. Rồi một tiếng trôi qua.
Tôi bắt đầu thấy bất an. Tôi nhấc điện thoại lên gọi cho anh – không liên lạc được. Rồi tôi nhận ra, điện thoại mình không còn để ở bàn trang điểm như trước. Tôi lục khắp căn phòng, không thấy. Tim tôi đập dồn dập, tay run lên.
Tôi bật đèn kiểm tra tủ đựng quà cưới. Cái vali đựng toàn bộ tiền mừng cưới, nữ trang, đặc biệt là 15 cây vàng bố mẹ tôi dành dụm cả đời cho con gái, cũng không còn. Tôi chết sững.
Chạy xuống dưới nhà, tôi gần như ngã quỵ trước mặt bố mẹ chồng. Tôi vừa khóc vừa nói không thành lời:
“Vinh… Vinh mất tích rồi! Tiền, vàng, cả điện thoại… đều không thấy đâu nữa!”
Ông bà cũng sững sờ. Mẹ chồng tôi run run cầm điện thoại gọi cho người thân, bạn bè, nhưng không ai biết Vinh ở đâu. Bố chồng tôi trấn an:
“Có thể nó có việc gì đó đột xuất, chưa kịp nói. Đợi sáng mai xem thế nào. Nếu không về thì báo công an.”
Tôi thức trắng cả đêm, mắt sưng mọng. Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Bị lừa? Bị cướp? Bị phản bội ngay trong đêm tân hôn? Tôi thấy mình như kẻ ngu ngốc bị đem ra làm trò cười.
Đến khoảng 4 giờ sáng, khi ánh đèn đường còn lập lòe trong sương, tôi nghe tiếng cổng mở. Rồi bóng người cao gầy quen thuộc bước vào.
Vinh trở về. Quần áo xộc xệch, mặt mày tái mét, tóc tai ướt sũng sương. Tôi lao đến, không biết nên đánh, nên khóc, hay nên ôm lấy anh. Nhưng tôi không kịp làm gì cả – Vinh chỉ im lặng kéo tôi lên phòng. Cửa phòng đóng lại. Anh rút trong túi ra một phong bì dày cộp, nhét vào tay tôi:
“Em mở ra đi, rồi sẽ hiểu.”
Tôi run run mở phong bì – bên trong là hàng chục tờ 100 USD, và một mảnh giấy nhàu nát, viết nguệch ngoạc bằng bút đỏ:
“Anh xin lỗi. Anh từng nợ tiền giang hồ để cứu em trai trong một vụ tai nạn cách đây 2 năm. Tụi nó vừa tìm đến, dọa sẽ giết cả nhà nếu không trả ngay trong đêm nay. Anh không còn cách nào khác. Anh sẽ hoàn trả lại toàn bộ. Mong em tha thứ.”
Tôi sững người. Nước mắt ứa ra, không biết là vì nhẹ nhõm hay vì cảm giác bị phản bội. Nhưng chưa kịp hỏi gì thêm, một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên:
“Mở cửa! Chúng tôi là cảnh sát, nhận được tin báo mất tích và nghi trộm cắp tài sản.”
Bố mẹ chồng tôi đứng dưới cầu thang, hoảng loạn. Tôi vừa mở cửa, vừa quay lại nhìn Vinh. Anh gật đầu:
“Em cứ nói thật. Để anh giải thích.”
Tại đồn công an, mọi chuyện được làm rõ. Vinh quả thật từng dính vào nợ nần do chạy chữa cho em trai – người mà tôi chưa từng gặp. Em anh bị tai nạn giao thông, chi phí phẫu thuật lên đến hàng trăm triệu. Không muốn gia đình lo lắng, Vinh vay nóng từ một nhóm cho vay nặng lãi.
Anh đã âm thầm trả dần, cho đến khi lấy tôi – anh tưởng mọi chuyện đã khép lại. Nhưng trong đêm tân hôn, bọn chúng bất ngờ xuất hiện, yêu cầu anh trả ngay 300 triệu còn lại – nếu không sẽ bắt cóc tôi. Vì sợ tôi bị liên lụy, Vinh ôm toàn bộ tiền và vàng chạy đi nộp để “mua thời gian”. Sau đó, anh xoay xở vay thêm từ bạn bè, cộng với một khoản ngoại tệ đã tích cóp, rồi trở về trước khi mọi thứ tồi tệ hơn.
Dù anh không phạm tội, nhưng sự việc khiến tôi như vừa bước ra từ một bộ phim kinh dị. Tôi vừa giận, vừa thương, vừa không biết nên tiếp tục hay dừng lại.
Vài ngày sau, tôi nhận được một bức thư tay Vinh viết:
“Anh hiểu nếu em chọn rời đi. Nhưng nếu còn có thể, anh mong được bù đắp, từ đầu, không giấu em bất cứ điều gì nữa. Anh yêu em.”
Tôi đọc thư xong, bật khóc. Không phải vì tha thứ – mà vì biết rằng tình yêu thật sự không đơn giản là những ngày ngọt ngào, mà còn là cách chúng ta cùng đối mặt với nỗi sợ hãi, sai lầm và cả quá khứ đen tối.
Tôi quyết định quay về.
Không phải để bắt đầu lại ngay, mà để nhìn thẳng vào người đàn ông ấy – và hỏi rằng, liệu anh có đủ can đảm để yêu tôi bằng tất cả sự thật hay không.
Và Vinh chỉ nhìn tôi, rưng rưng, gật đầu.
Tôi tin, những điều không hoàn hảo, nếu có đủ dũng khí, vẫn có thể viết nên một chương truyện đẹp đẽ.