Ba năm sau cưới, tôi được chẩn đoán là vô sinh vĩnh viễn.Tôi đau, nhưng cố gắng giữ mái ấm, vì chồng tôi luôn miệng nói:
“Không sao cả. Anh cưới em vì yêu, chứ không phải vì con cái.”
Tôi đã tin… cho đến một đêm, tôi đọc được tin nhắn giữa anh và chính người bạn thân từ nhỏ của tôi.
“Anh nói vợ anh không đẻ được. Em không muốn làm người thứ ba, nhưng em có thai rồi…”
Tôi không làm ầm.Không đánh ghen.Chỉ gọi điện cho bác sĩ sản khoa – nơi hai vợ chồng từng làm xét nghiệm hiếm muộn.
Tôi xin lại một bản sao xét nghiệm gốc của cả hai vợ chồng — và nhờ chính bác sĩ đó gửi thẳng một phong bì niêm phong tới chỗ làm chồng tôi.
Chồng tôi đùng đùng chạy về nhà lúc nửa đêm.Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt hoảng loạn, tay vẫn cầm tờ giấy:
“Báo cáo phân tích gen và xét nghiệm nội tiết tố:Kết luận: Bệnh nhân nam – vô sinh tuyệt đối do không có tinh trùng sống.”
Anh hét lên:
– “Em làm gì vậy?– Sao bác sĩ lại gửi cái này?– Em biết từ khi nào???”
Tôi bình tĩnh nhìn anh, đặt trước mặt anh một tấm ảnh siêu âm thai 9 tuần của tiểu tam, do chính cô bạn thân gửi khoe qua Zalo.
– “Anh nên hỏi lại… cái thai đó là của ai.”
Chồng tôi ngồi bệt giữa sàn, đập đầu vào tường, run rẩy lặp đi lặp lại:
– “Không thể nào… Làm sao được?– Cô ấy thề là mang thai với anh… Làm sao được?!”
Đêm đó, anh uống 8 viên thuốc ngủ.May người giúp việc phát hiện kịp.
Tôi ra đi vào sáng hôm sau, để lại tờ đơn ly hôn cùng một câu viết tay:
“Anh không phản bội vì tôi không thể sinh con.Anh phản bội vì anh nghĩ tôi sẽ mãi ngu ngốc mà không dám nhìn thẳng vào sự thật.Giờ thì, anh thấy sự thật đau đến mức nào rồi chứ?”
“Có những cú tát không cần phải vung tay.Chỉ cần một tờ giấy, cũng đủ khiến kẻ phản bội bật khóc giữa đời.”