Nếu như mẹ chồng kh.ông hối thúc, có lẽ tôi sẽ còn chần chừ việc đến thăm chồng.
Vợ chồng tôi đều là công nhân, lương tháng bèo bọt, kh.ông ổn định vì phụ thuộc vào lượng hàng sản xuất. 2 năm trước, chồng tôi nhận được lời đề nghị từ công ty: Anh ấy sẽ đi l.àm xa, công ty lo hết chuyện ăn ở, điều kiện là anh phải ở lại nơi công tác đến hết 5 năm. Lương cao nhưng phải xa nhà, xa vợ con 5 năm trời.
L.úc đó, tôi mới s.inh con nên anh phân vân. Chính tôi đã động viên anh đi. L.àm lương cao, tôi ở nhà sẽ lo cho bố mẹ chồng và con nhỏ. T.iền anh gửi về, tôi sẽ dành dụm, tiết kiệm để sau này còn lo cho tương lai, chuyện ăn học của con.
Con trai vừa thôi nôi thì chồng tôi đi. Từ đó đến nay, mỗi tháng anh đều đặn gửi về cho tôi 30-40 tr.iệu. Nhờ t.iền chồng gửi về mà cuộc s.ống của gia đình tôi khá g.iả hơn. Tôi lo thuốc men, quần áo chu đáo cho bố mẹ chồng. Tôi cũng đi l.àm, mỗi tháng trung bình được 9 tr.iệu, lo học hành, sữa bỉm cho con trai và ăn uống trong gia đình. T.iền chồng gửi về, tôi gửi tiết kiệm ngân hàng.
Ảnh minh họa
T.ối nào vợ chồng tôi cũng gọi điện video cho nhau. Chồng tôi luôn than thở ở đó buồn quá, xung quanh toàn là cây cối và tiếng chim chóc, động vật. Dù có t.iền, anh cũng kh.ông biết phải tiêu xài ở đâu. Tôi an ủi, động viên anh cố gắng vì gia đình. Vài năm nữa, anh về, t.iền cũng đủ để xây căn nhà mới rồi.
Tuần trước, chồng tôi kh.ông gọi về cho vợ. Tôi gọi điện, anh cũng kh.ông nghe máy. R.uột gan tôi nóng như lửa đốt. Nơi anh ở rất xa trung tâm thành phố, xung quanh thưa thớt nhà dân, nếu anh có đau bệnh thì cũng khó điều trị. Tôi tâm sự với bố mẹ chồng, họ bảo tôi đến thăm anh một lần. Bố mẹ sẽ giúp tôi chăm sóc con trai. Tôi đến đó, sẵn tiện đem theo ít đồ ăn ngon cho anh, gần Tết rồi.
Được sự ủng hộ của bố mẹ chồng, tôi đã mua vé xe, đến nơi chồng công tác ngay trong đêm. L.úc đến nơi là 6h sáng, tôi lại đi tiếp một chặng đường dài nữa bằng xe ô.m. Tìm đến nơi chồng ở, tôi sửng s.ốt khi biết cuộc s.ống của anh.
Đúng như anh mô tả, xung quanh gần như kh.ông có nhà. Đoạn đường từ nơi anh ở đến trung tâm thành phố xa hơn 30km, rất khó đi. Dân cư thưa thớt, chủ yếu là cây cối.
Tôi vào nhà, thấy chồng nằm chèo queo, cả người nóng s.ốt. Ngôi nhà nhỏ xíu, chỉ có một phòng ngủ và phòng khách, nhà bếp, nhà vệ s.inh. Nhưng chồng tôi treo ảnh gia đình khắp nơi.
Thấy tôi, anh ấy còn lơ mơ, hỏi có phải đang mơ kh.ông? Nhìn t.ình cảnh của chồng mà tôi mà rớt nước mắt. Tôi lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn từ nhà cho chồng uống rồi nấu cháo cho anh ăn.
Đến trưa, chồng tôi mới đỡ hơn một chút. Anh ô.m lấy tôi, bảo cứ tưởng mình đang mơ vì kh.ông nghĩ tôi lại đến tận nơi thăm anh. Anh nói l.àm việc ở đây, lương thì cao thật nhưng quá cô đơn. Đồng n.ghiệp có vài người nhưng đều đi l.àm đến t.ối mịt mới về, cũng chẳng ai biết chăm sóc người ốm. Nhiều khi anh nhớ vợ nhớ con đến quay quắt mà kh.ông biết phải l.àm sao? Vì vợ con, anh phải cố gắng, chứ nếu kh.ông, chắc anh đã bỏ cuộc rồi.
Tôi x.ót xa quá. Ở với chồng 2 ngày, tôi phải về lại. Từ l.úc về, tôi luôn nghĩ đến việc xin cho chồng về quê với mình. Tôi kh.ông muốn anh s.ống khổ sở và cô đ.ộc như vậy nữa. Nhưng nếu về giữa chừng thì phải bồi thường t.iền hợp đồng. Nên l.àm sao mới đúng đây?