Giá như ngày đó, tôi biết đủ là hạnh phúc…
Tôi tên Hưng – năm nay đã ngoài bốn mươi. Nhiều năm qua, tôi sống trong một ngôi nhà rộng thênh thang, đầy đủ tiện nghi… nhưng lại lạnh lẽo đến mức không còn tiếng cười trẻ thơ nào vang vọng như trước.
Ngày xưa, tôi từng là người đàn ông hạnh phúc. Vợ tôi – Ly – là người phụ nữ hiền lành, đảm đang và luôn nhẫn nhịn. Cô ấy đã sinh cho tôi năm cô con gái – năm đóa hoa nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn, mỗi đứa đều là món quà mà ông trời ban tặng.
Cả xóm ai cũng ngưỡng mộ, gọi gia đình tôi là “nhà có năm công chúa”. Tiếng cười nói rộn ràng suốt từ sáng đến tối.
Nhưng tôi thì… chưa từng thực sự hài lòng.
Tôi luôn nghĩ: làm đàn ông, phải có con trai. Một người nối dõi. Một niềm tự hào. Một người sẽ mang họ mình đi tiếp.
Ban đầu, Ly không muốn. Cô ấy đã trải qua năm lần sinh nở, cơ thể yếu đi rõ rệt, mỗi lần vượt cạn đều mệt mỏi, hồi phục rất chậm. Cô ấy từng rơi nước mắt, nhẹ nhàng nói với tôi:
“Anh ơi, chúng ta đã có đủ đầy rồi…”
Nhưng tôi vẫn cố chấp. Tôi viện lý do: “Sinh thêm một lần nữa thôi, biết đâu lần này là con trai.” Mẹ tôi ủng hộ, họ hàng cũng nói vào. Ly im lặng. Và rồi… gật đầu.
Tôi không hay biết, cái gật đầu đó… là một lần đánh cược bằng cả mạng sống…
Và lần đánh cược nghiệt ngã ấy đã cướp đi Ly của tôi mãi mãi. Lần sinh nở thứ sáu, Ly gặp biến chứng. Dù các bác sĩ đã tận tình cứu chữa, nhưng sức khỏe cô ấy quá yếu sau bao lần sinh nở. Ly ra đi, bỏ lại tôi và năm đứa con gái thơ dại.
Mua vitamin và thực phẩm chức năng
Ngày Ly mất, căn nhà như sụp đổ. Năm đứa con gái khóc ngặt quãng, đứa lớn nhất mới mười lăm, đứa nhỏ nhất còn chưa kịp gọi tiếng mẹ tròn vành. Tôi ôm các con vào lòng, nước mắt hòa lẫn tiếng nấc nghẹn. Lúc đó, tôi mới thực sự hiểu ra mình đã mất đi điều gì quý giá nhất.
Căn nhà rộng lớn giờ đây trở nên trống trải đến nao lòng. Những bữa cơm thiếu vắng tiếng nói dịu dàng của Ly. Những đêm dài không còn vòng tay ấm áp ôm lấy tôi. Năm đứa con gái lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương của mẹ, và trong ánh mắt buồn bã, hối hận của cha.
Tôi cố gắng bù đắp cho các con, nhưng tôi biết, không gì có thể thay thế được vị trí của Ly trong trái tim chúng. Các con tôi ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng đôi khi, tôi vẫn bắt gặp ánh mắt xa xăm, buồn bã của chúng khi nhắc đến mẹ.
Giá như ngày đó, tôi biết đủ là hạnh phúc. Giá như tôi trân trọng những gì mình đang có. Giá như tôi lắng nghe Ly nhiều hơn. Giá như… tất cả chỉ là những “giá như” muộn màng, không bao giờ có thể quay trở lại.
Nhiều năm trôi qua, nỗi đau vẫn âm ỉ trong tôi. Ngắm nhìn năm cô con gái ngày càng trưởng thành, xinh đẹp, tôi vừa tự hào, vừa xót xa. Ly đã không thể chứng kiến những khoảnh khắc tươi đẹp này của các con.
Tôi sống trong sự ân hận muộn màng, một bài học đắt giá về lòng tham và sự trân trọng những điều giản dị. Ngôi nhà rộng lớn vẫn đầy đủ tiện nghi, nhưng niềm vui và hạnh phúc thực sự đã theo Ly mà đi mất. Giờ đây, điều tôi mong ước nhất chỉ là sự bình yên trong tâm hồn và nụ cười trên môi các con, để Ly ở nơi xa xôi có thể an lòng. “Giá như ngày đó, tôi biết đủ là hạnh phúc…” câu nói ấy vẫn thường trực trong tâm trí tôi, như một lời nhắc nhở về những sai lầm không thể nào sửa chữa.