Gia đình vợ tôi là một gia đình đông con. Bà mẹ vợ tôi, dù đã ngoài bảy mươi tuổi, vẫn là người rất tháo vát và quán xuyến mọi việc. Sau khi cha vợ tôi mất cách đây vài năm, bà trở thành trụ cột tinh thần cho cả gia đình. Bà luôn quan tâm, lo lắng cho từng đứa con, từng cháu. Dù cuộc sống bận rộn, mỗi dịp lễ tết, anh chị em nhà vợ tôi đều quây quần về bên bà, mang theo tiếng cười, niềm vui cho ngôi nhà cũ.
Tuy nhiên, thời gian không chờ đợi ai. Bà biết sức khỏe mình đang yếu dần và quyết định sẽ phân chia tài sản khi còn có thể. Bà sợ rằng, khi bà ra đi, các con sẽ vì của cải mà tranh cãi, làm mất đi tình thân. Vậy nên, một ngày nọ, bà gọi tất cả con cháu về nhà, thông báo về việc bà sẽ chia tài sản.
Cả nhà tụ tập đông đủ tại ngôi nhà cũ của mẹ vợ. Bốn người con trai, hai người con gái và các cháu đều có mặt. Bà ngồi giữa căn phòng khách, nhìn đám con cháu trước mặt với ánh mắt hiền từ, nhưng trong sâu thẳm có chút lo âu. Bà biết rằng, quyết định này có thể gây ra những sự không hài lòng, dù bà đã suy nghĩ rất kỹ.
Bà bắt đầu chia sẻ:
“Nghe mẹ nói, giờ mẹ già rồi, chẳng biết còn sống bao lâu nữa. Trước khi mẹ nhắm mắt, mẹ muốn mọi chuyện rõ ràng, để sau này các con không phải cãi vã vì chuyện tiền bạc.”
Mọi người im lặng, lắng nghe từng lời của bà. Bà bắt đầu giải thích về việc chia tài sản: ngôi nhà đất ở quê sẽ được chia cho bốn người con trai, mỗi người một phần. Hai người con gái, trong đó có vợ tôi, sẽ được nhận mỗi người một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 2 tỷ đồng – số tiền mà bà đã tích lũy cả đời dành dụm. Còn vàng bạc, trang sức của bà sẽ được chia đều cho các cháu nội ngoại, coi như món quà kỷ niệm bà để lại.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ đồng ý. Bà đã công bằng và chu đáo trong cách phân chia tài sản. Không ai có vẻ bất mãn hay phản đối, nhưng trong không khí lại có chút gượng gạo, như thể ai cũng đang chuẩn bị cho những lời tranh luận sắp tới.
Khi bà vừa dứt lời, vợ tôi – người con gái út của bà – đột nhiên đứng dậy. Mọi người quay sang nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại đứng lên vào lúc này. Vợ tôi, ánh mắt đầy sự quyết tâm, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ à, con không muốn nhận sổ tiết kiệm hay vàng bạc gì cả. Con chỉ xin mẹ một điều thôi.”
Cả nhà ngạc nhiên trước lời vợ tôi. Bà mẹ vợ tôi cũng bất ngờ, hỏi lại:
“Con nói gì vậy? Đây là phần của con, mẹ đã tính toán kỹ rồi, sao con lại không nhận?”
Vợ tôi cười nhẹ, đôi mắt rưng rưng nước mắt:
“Mẹ, con không cần tiền hay tài sản gì cả. Con chỉ xin mẹ ở lại ngôi nhà này với con, để con được chăm sóc mẹ. Con không muốn mẹ phải sống một mình, cô đơn trong ngôi nhà này.”
Căn phòng im lặng. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước lời nói của vợ tôi. Thay vì đòi hỏi tiền bạc hay nhà đất, cô chỉ xin được chăm sóc mẹ trong quãng đời còn lại của bà. Lời nói chân thành, từ đáy lòng ấy khiến tất cả như nghẹn lại.
Vợ tôi tiếp tục, giọng xúc động:
“Bao năm qua, mẹ đã lo lắng và chăm sóc cho tất cả chúng con. Bây giờ mẹ đã già yếu, con muốn được ở bên mẹ, chăm sóc mẹ, làm tròn chữ hiếu. Con biết các anh chị ai cũng có gia đình riêng, bận rộn với công việc và con cái, nhưng con… con chỉ muốn được ở lại với mẹ.”
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má vợ tôi, và không chỉ riêng cô, cả nhà cũng lặng người. Ai nấy đều không thể kìm nén được cảm xúc khi nghe những lời đó. Mẹ vợ tôi nhìn con gái, nước mắt trào ra không kìm được. Bà hiểu rằng, đối với vợ tôi, điều quan trọng nhất không phải là tiền bạc, mà là được chăm sóc, yêu thương bà trong những năm tháng cuối đời.
Lời nói của vợ tôi khiến bầu không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn. Không còn sự tính toán, so đo hay tranh giành gì nữa. Thay vào đó, là cảm giác ấm áp của tình mẫu tử, tình thân gia đình.
Mẹ vợ tôi, với đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy tay vợ tôi, giọng run run:
“Con ơi, mẹ biết con thương mẹ, nhưng mẹ không muốn làm phiền đến cuộc sống của con. Con còn gia đình, còn chồng và con cái, mẹ không thể để con vất vả vì mẹ được.”
Vợ tôi lắc đầu, ánh mắt cương quyết:
“Mẹ ơi, đó không phải là vất vả. Được chăm sóc mẹ là niềm hạnh phúc của con. Con chỉ cần mẹ đồng ý ở lại với con thôi.”
Mọi người xung quanh đều lặng im, nhưng không ai có thể ngăn được những giọt nước mắt đang rơi. Người anh cả, người em út, tất cả đều xúc động trước tình cảm sâu sắc của vợ tôi dành cho mẹ. Những lo toan về tài sản, những tranh cãi thầm lặng đã tan biến hết. Điều còn lại lúc này chỉ là tình yêu thương và sự đoàn kết.
Cuối cùng, bà mẹ vợ tôi ôm chặt vợ tôi vào lòng, khóc rưng rức. Cả hai mẹ con đều nghẹn ngào, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, của sự thấu hiểu và tình cảm gắn kết.
Sau buổi gặp mặt đó, mẹ vợ tôi quyết định ở lại cùng vợ tôi, như lời cô đã xin. Những tài sản mà bà đã dự định chia vẫn được phân chia như dự tính, nhưng không còn ai quan tâm nhiều đến việc đó nữa. Điều mà mọi người nhớ đến, sau tất cả, chính là tình cảm sâu sắc giữa mẹ và con gái, là sự hiếu thảo và lòng yêu thương chân thành mà vợ tôi đã dành cho mẹ mình.
Ngôi nhà cũ của bà giờ đây không còn lạnh lẽo, mà luôn tràn đầy tiếng cười, sự quan tâm. Mỗi cuối tuần, anh chị em nhà vợ tôi lại quây quần về thăm mẹ, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình ấm áp. Không ai còn nhắc đến chuyện tiền bạc hay tài sản nữa, vì họ hiểu rằng, điều quý giá nhất họ có được chính là tình thân, là sự gắn kết mà không có tài sản nào có thể mua được.
Cuộc đời đôi khi khiến con người ta quá tập trung vào những thứ vật chất, nhưng trong những khoảnh khắc quan trọng nhất, tình yêu thương và sự sẻ chia mới là điều thật sự đáng quý. Và trong gia đình này, sau tất cả những tranh cãi hay tính toán, điều còn lại mãi mãi chính là tình cảm giữa mẹ và con, giữa những người thân yêu.
Câu chuyện này là bài học về giá trị của tình yêu thương và sự thấu hiểu trong gia đình. Tài sản, tiền bạc có thể quan trọng, nhưng không gì quý giá hơn tình thân và sự gắn kết giữa những người ruột thịt. Điều mà vợ tôi xin mẹ, không phải là thứ vật chất có thể cân đong đo đếm, mà là sự đồng hành, tình yêu của mẹ trong những năm tháng cuối đời.