Ông lão nghèo liều mình cứu bé gái trong lũ d;ữ, không ngờ hành động ấy đã thay đổi cả cuộc đời ông…
Trời đổ mưa như trút nước, sấm chớp rạch ngang bầu trời đen kịt. Cơn lũ dữ cuốn theo cây cối, rác rưởi, nhấn chìm những con đường làng. Trong căn nhà lá xiêu vẹo gần bờ sông, ông Mẫn – một lão nông nghèo khổ, sống đơn độc suốt bao năm, lặng lẽ ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét.
Bỗng, một tiếng kêu cứu yếu ớt vọng đến từ ngoài kia, lẫn trong tiếng nước gầm rú. Ông giật mình, nhìn ra qua khe cửa. Dưới ánh chớp chói lòa, ông thấy một bé gái khoảng bảy, tám tuổi đang chới với giữa dòng nước lũ. Hai cánh tay nhỏ bé vươn lên tuyệt vọng, cố bám lấy một nhánh cây trơ trọi, nhưng sức nước cuồn cuộn có thể cuốn em đi bất cứ lúc nào.
Không kịp suy nghĩ, ông Mẫn lao ra giữa cơn mưa. Nước ngập đến tận ngực, dòng lũ xô mạnh vào người khiến ông suýt ngã. Nhưng mặc kệ tuổi già, mặc kệ nguy hiểm, ông gắng sức lội ra, từng bước, từng bước tiến về phía cô bé.
— “Cố lên cháu! Ông đến đây rồi!” — Ông hét lên, giọng lẫn vào tiếng mưa.
Bé gái không thể trả lời, chỉ biết nhìn ông bằng ánh mắt hoảng loạn. Một con sóng lớn ập đến, bé bị cuốn ra xa hơn.
Không chần chừ, ông Mẫn lao theo….Xem tiếp tại bình luận
Trời đổ mưa như trút nước, sấm chớp rạch ngang bầu trời đen kịt. Cơn lũ dữ cuốn theo cây cối, rác rưởi, nhấn chìm những con đường làng. Trong căn nhà lá xiêu vẹo gần bờ sông, ông Mẫn – một lão nông nghèo khổ, sống đơn độc suốt bao năm, lặng lẽ ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét.
Bỗng, một tiếng kêu cứu yếu ớt vọng đến từ ngoài kia, lẫn trong tiếng nước gầm rú. Ông giật mình, nhìn ra qua khe cửa. Dưới ánh chớp chói lòa, ông thấy một bé gái khoảng bảy, tám tuổi đang chới với giữa dòng nước lũ. Hai cánh tay nhỏ bé vươn lên tuyệt vọng, cố bám lấy một nhánh cây trơ trọi, nhưng sức nước cuồn cuộn có thể cuốn em đi bất cứ lúc nào.
Không kịp suy nghĩ, ông Mẫn lao ra giữa cơn mưa. Nước ngập đến tận ngực, dòng lũ xô mạnh vào người khiến ông suýt ngã. Nhưng mặc kệ tuổi già, mặc kệ nguy hiểm, ông gắng sức lội ra, từng bước, từng bước tiến về phía cô bé.
— “Cố lên cháu! Ông đến đây rồi!” — Ông hét lên, giọng lẫn vào tiếng mưa.
Bé gái không thể trả lời, chỉ biết nhìn ông bằng ánh mắt hoảng loạn. Một con sóng lớn ập đến, bé bị cuốn ra xa hơn.
Không chần chừ, ông Mẫn lao theo. Lão già gầy gò tưởng chừng yếu ớt, nhưng đôi bàn tay chai sạn vẫn đủ sức giữ chặt lấy bé. Ông kéo cô bé vào lòng, cố gắng chống chọi với dòng nước đang xiết. Mưa vẫn trút xuống, nước vẫn gầm rú. Đôi mắt ông hoa lên vì kiệt sức, nhưng ông nghiến răng, gắng hết sức bơi vào bờ.
Cuối cùng, sau bao nỗ lực, ông kéo được bé gái lên một gò đất cao. Cả hai kiệt sức, nằm thở dốc trong cơn mưa tầm tã. Trước khi ngất đi, ông Mẫn chỉ kịp nghe tiếng bước chân người chạy đến…
Khi ông Mẫn tỉnh lại, ông thấy mình nằm trên giường bệnh, xung quanh là những thiết bị y tế mà trước đây ông chưa từng thấy. Cạnh giường, một người đàn ông trung niên nhìn ông đầy biết ơn.
— “Ông tỉnh rồi! May quá!”
Ông Mẫn nheo mắt nhìn kỹ. Bên cạnh người đàn ông là bé gái được ông cứu, giờ đã khoác lên mình bộ quần áo sạch sẽ, gương mặt xinh xắn vẫn còn hằn nỗi sợ.
— “Cảm ơn ông… Ông đã cứu con gái tôi. Nếu không có ông, tôi không biết sẽ thế nào nữa!” — Người đàn ông xúc động nói, nắm chặt tay ông.
Sau một hồi trò chuyện, ông Mẫn mới biết rằng người đàn ông này là Hoàng, một doanh nhân thành đạt từ thành phố về thăm quê. Hôm đó, bé Lan – con gái ông – nghịch ngợm chạy ra bờ sông rồi không may rơi xuống nước.
Cảm kích trước lòng dũng cảm của ông Mẫn, gia đình Hoàng đã quyết định không để ông sống cảnh nghèo khó nữa. Họ xây cho ông một căn nhà khang trang ngay trong làng, chu cấp đầy đủ để ông có cuộc sống an nhàn.
Từ đó, cuộc đời ông Mẫn bước sang một trang mới. Không còn những ngày đói rét, không còn những đêm lạnh lẽo một mình trong túp lều rách nát. Ông đã có một mái ấm thực sự, với những con người coi ông như người thân.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Làng quê đã đổi khác, đường sá khang trang hơn, nhà cửa kiên cố hơn, nhưng căn nhà nhỏ của ông Mẫn vẫn luôn là nơi ấm áp nhất với một người đặc biệt.
Một ngày nọ, khi ông đang ngồi nhấp ngụm trà nóng trước hiên nhà, một chiếc ô tô sang trọng đỗ lại trước cổng. Một cô gái trẻ bước xuống, dáng người thanh thoát, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui khi nhìn thấy ông.
— “Ông ơi!” — Cô gái reo lên rồi chạy đến ôm chầm lấy ông.
Ông Mẫn ngỡ ngàng, rồi bỗng nhận ra—đó chính là bé gái ông từng cứu năm nào.
— “Lan đấy à? Cháu lớn quá rồi!” — Ông mỉm cười, đôi mắt già nua ánh lên niềm xúc động.
Lan nắm lấy tay ông, giọng nghẹn ngào:
— “Cháu không bao giờ quên ông đâu! Nếu không có ông, cháu đã chẳng còn cơ hội sống để trưởng thành như hôm nay.”
Lan giờ đã trở thành một bác sĩ. Suốt bao năm qua, cô luôn ghi nhớ ân tình của ông Mẫn và cố gắng học tập để có ngày trở về báo đáp ông.
— “Cháu đã xin bệnh viện thành phố cho phép ông đến kiểm tra sức khỏe định kỳ. Từ giờ, ông không cần lo lắng gì nữa, ông nhé!”
Ông Mẫn bật cười, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Ông chưa bao giờ mong được trả ơn, nhưng hôm nay, chứng kiến cô bé ngày nào nay đã trưởng thành, thành đạt, và vẫn giữ trọn lòng biết ơn, ông cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Ông lão nghèo ngày ấy, nhờ một lần liều mình cứu người, đã tìm thấy một gia đình, một tình thương trọn vẹn mà ông chưa từng có trong suốt cuộc đời.