Ở cái thị trấn nhỏ bé nơi miền Trung nắng gió ấy, tin tức truyền đi nhanh hơn cả sóng điện thoại. Vậy nên, chỉ chưa đầy một buổi sáng, cả khu phố đã rì rầm chuyện “bà đại gia già hơn cả mẹ của người yêu, còn đang mang thai!”
Người ta xì xào, kẻ bĩu môi, người thì nửa đùa nửa thật:
– “Cái gì? Bà Hồng có thai á? 52 tuổi rồi còn đẻ với đái gì? Lại còn với thằng Hải? Nó mới hai mươi mấy à?”
– “Nghe bảo có bầu thật đấy, đi khám siêu âm còn chụp hình đem về. Khéo lại thuê bác sĩ dựng chuyện cho có cớ giữ trai.”
– “Thằng đó tham tiền, nói gì cũng u mê. Mà thôi, chờ đẻ ra xem mặt con thế nào rồi tính.”
Hải – chàng thanh niên 23 tuổi, xuất thân nghèo, là đứa con trai duy nhất trong một gia đình đông em ở vùng quê nghèo Lệ Thủy. Còn bà Hồng – đại gia đất đai, goá phụ, nổi danh đẹp lão, giàu có và quyền lực – sống một mình trong biệt thự to nhất thị trấn.
Chuyện tình của họ không chỉ chênh lệch tuổi tác, mà còn chênh cả “trời – vực” về thân thế.
Và rồi, giông bão kéo đến khi bà Hồng thông báo có thai.
– “Chuyện này không thể để yên được!” – Bà cô ruột Hải đập bàn khi nghe tin.
– “Con nít như nó bị mê hoặc thôi! Bà ấy phải có mưu đồ gì đó, chứ không đời nào lại có thai ở tuổi năm mươi hai!” – Một người chú khác thêm lời.
Một cuộc họp dòng họ được triệu tập. Giữa mâm cơm, thay vì những lời chúc tụng, chỉ toàn sự phẫn nộ:
– “Chúng ta phải đưa Hải về quê! Bà ta là hồ ly tinh! Không để nó hủy hoại danh dự tổ tiên!”
– “Lấy gái hơn hai chục tuổi, lại còn bảo có thai? Không thể có chuyện đó!”
Hải đứng dậy giữa những ánh mắt đay nghiến, nhìn về phía cha mẹ mình – người mẹ mắt đỏ hoe, người cha im lặng đầy bất lực. Anh nói, giọng bình thản:
– “Nếu mọi người muốn đuổi con khỏi dòng họ, con đồng ý. Nhưng con không từ bỏ chị Hồng. Và đứa bé trong bụng chị ấy, là con của con.”
Không ai tin.
Một tuần sau, bà Hồng mời tất cả họ hàng nhà Hải đến biệt thự. Dù miễn cưỡng, nhưng vì tò mò – và cả chút ngạo mạn muốn vạch mặt bà già “điên tình”, họ kéo nhau đi đông đủ.
Trong không gian yên tĩnh, bà Hồng ngồi giữa phòng khách, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt bình thản. Bên cạnh là một tập hồ sơ y tế, và một tấm hình cũ kỹ đặt trong khung gỗ: ảnh một người lính trẻ mặc quân phục năm 1979, rất giống Hải.
– “Tôi không xin phép các người để yêu Hải.” – bà bắt đầu, giọng không run rẩy – “Nhưng có một điều, tôi nghĩ mọi người cần biết trước khi tiếp tục xúc phạm tôi.”
Bà rút ra một lá thư đã ngả màu, đặt lên bàn.
– “Đây là thư người yêu đầu đời của tôi – Nguyễn Văn Quân, hy sinh khi tôi 19 tuổi, chưa kịp báo tin mang thai. Gia đình tôi ép phá. Tôi mất đứa con đầu tiên năm đó.”
– “Gần 30 năm sau, tôi gặp lại Hải, người có khuôn mặt, ánh mắt và cả nốt ruồi bên miệng giống hệt anh Quân ngày ấy.”
Căn phòng lặng đi.
– “Ban đầu tôi sợ hãi. Nghĩ đó là điềm. Nhưng rồi Hải đến, giúp tôi sửa máy nước, rồi cây cảnh, rồi đến mỗi chiều chỉ để nghe tôi kể chuyện. Cậu ấy chưa bao giờ hỏi xin gì từ tôi. Nhưng cậu ấy đã cho tôi điều mà hơn nửa đời người tôi không có: hy vọng được làm mẹ.”
Một giọng phụ nữ bật khóc. Là mẹ Hải.
– “Hải là con nuôi… Chúng tôi nhặt thằng bé bên vệ đường lúc nước lũ rút, có một chiếc vòng bạc nhỏ khắc chữ ‘Quân – Hồng’. Tôi không nghĩ nó có liên quan đến ai, chỉ nghĩ ông trời cho con.”
Cả phòng chết lặng.
Bà Hồng bật khóc:
– “Tôi đã đi thử ADN. Tôi không phải mẹ ruột Hải. Nhưng cũng chẳng ai biết Hải là con ai. Có thể ông trời cho tôi gặp lại một phần của anh Quân qua cậu ấy.”
Tờ kết quả khám thai trên bàn được đưa ra. Bác sĩ riêng của bà Hồng xác nhận mọi chi tiết: Thai 12 tuần tuổi, tự nhiên, không can thiệp y học. Một trường hợp hiếm gặp, nhưng không bất khả.
Hải nắm lấy tay bà Hồng, khẽ nói:
– “Con mình là phép màu. Không cần ai chấp nhận. Chỉ cần em và con khỏe mạnh.”
Một người cô bên họ Hải rụt rè lên tiếng:
– “Chị… chị có cần em nấu gì bồi dưỡng thêm không?”
Một người chú vốn gay gắt nhất gãi đầu:
– “Bà thông gia, à không, chị Hồng… Tôi xin lỗi. Chúng tôi hồ đồ. Nếu chị cho phép, tôi sẽ đứng tên trong sổ tổ tiên, chào đón cháu nội…”
Bà Hồng bật cười trong nước mắt.
Bé gái chào đời vào một ngày đầu xuân, đặt tên là Hiểu Ân – như một lời nhắc rằng cuộc sống luôn có lý do của nó, và tình yêu, đôi khi không cần hợp lý, chỉ cần đúng người.
Câu chuyện về bà Hồng và Hải trở thành đề tài truyền cảm hứng. Người ta không còn bàn tán bằng giọng châm biếm nữa, mà bằng sự thán phục. Cặp đôi chênh 29 tuổi đã chứng minh: Tình yêu không có tuổi – chỉ có thành kiến mới già cỗi.
Bạn muốn mình tiếp tục mở rộng chi tiết nào thêm không? Ví dụ như phần quá khứ của bà Hồng – chuyện người yêu cũ hy sinh, hay quá trình Hải đến và thay đổi cuộc sống của bà dần dần? Hoặc mình có thể chuyển toàn bộ truyện này sang ngôi thứ nhất (góc nhìn của Hải hoặc bà Hồng) cho cảm xúc hơn.