Chồng luôn miệng chê bai chị hàng xóm, nào là “đàn bà gì ăn mặc lòe loẹt, nói chuyện vô duyên, chồng bỏ cũng đáng”. Nghe riết tôi tin sái cổ, còn thầm nghĩ chắc anh “dị ứng” với loại người như thế.
Cho đến một chiều, tôi tan làm sớm, không báo trước. Mở cửa vào nhà, thấy phòng khách trống trơn, tôi định lên lầu thì bất chợt nghe tiếng rì rầm xen lẫn tiếng cười khúc khích từ phòng ngủ. Tim đập thình thịch, tôi bước thật khẽ… hé cánh cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng chôn chân: chồng tôi và chị hàng xóm đang quấn lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại.
Tôi không lao vào bắt tận tay như phim, mà bình tĩnh quay xuống bếp. Tôi khua mạnh một thứ — chiếc chày giã cua — tiếng kim loại va vào sàn vang dội cả nhà. Ngay lập tức, tiếng động phía trên ngừng bặt, tiếng loạt xoạt cuống quýt vang lên. Chỉ vài giây sau, hai kẻ kia lao xuống cầu thang, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhưng khi họ vừa chạy qua phòng khách, một vật rơi “bịch” xuống giữa sàn — đó không phải quần áo, cũng không phải điện thoại… mà là xấp ảnh in khổ lớn chụp cảnh họ ân ái ngay trong phòng ngủ… của nhà tôi, từ nhiều ngày trước.
Cú sốc chưa dừng lại: tôi nhận ra người chụp những bức ảnh ấy… chính là chồng chị hàng xóm, và ở góc tấm ảnh cuối cùng còn có… gương mặt tôi đang ngủ say trong phòng bên cạnh.
Tôi đứng im, tay vẫn cầm chày giã cua, mắt dán vào xấp ảnh nằm chỏng chơ.Chị hàng xóm mặt trắng bệch, run rẩy lắp bắp:— Không… không phải tôi…
Chồng tôi thì cúi gằm, miệng mấp máy nhưng không thốt được câu nào.Tôi hít một hơi thật sâu, nhặt xấp ảnh lên, ném thẳng vào mặt anh ta:— Hay thật… mới hôm qua còn mắng người ta là rác rưởi, hôm nay đã “nhặt” về tận nhà.
Tôi không khóc, cũng không chửi. Thay vào đó, tôi lấy điện thoại, chụp ngay cảnh hai người đứng kế nhau với xấp ảnh dưới chân. Rồi tôi gửi tất cả cho… chồng chị hàng xóm kèm một tin nhắn ngắn gọn:
“Tặng anh chút bằng chứng, không cần cảm ơn.”
Chưa đầy 30 phút sau, cả xóm như bùng nổ. Chồng chị hàng xóm kéo cả gia đình sang, cầm theo một cái USB. Anh cắm vào TV ngay giữa phòng khách nhà tôi, chiếu nguyên đoạn clip dài gần 20 phút — trong đó không chỉ có cảnh hai người kia mặn nồng, mà còn có lúc họ thì thầm bàn kế hoạch moi tiền từ tôi và giả vờ ly hôn để chia tài sản.
Cả khu đứng xem, người chỉ trỏ, kẻ xì xào. Một bà cô còn quay lại phát trực tiếp.Chị hàng xóm gào lên xin tắt, chồng tôi lao tới giật USB nhưng bị anh kia đấm thẳng một cú.
Cuối cùng, tôi chỉ nói một câu trước khi bước ra cửa:— Tài sản tôi sẽ giữ, nhà này tôi cũng giữ. Còn hai người… muốn ở đâu thì tự lo.
Ngày hôm sau, câu chuyện “bắt ghen không bắt người, chỉ bắt bằng chứng” của tôi trở thành chủ đề nóng khắp mạng xã hội. Người khen tôi cao tay, người bảo tôi tàn nhẫn. Nhưng tôi biết, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng họ dám diễn kịch trước mặt tôi.