Tôi vốn chỉ là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố làm thuê, may mắn được nhận vào làm bảo mẫu cho một mẹ đơn thân nhà giàu. Căn penthouse trên tầng 30, đồ ăn lúc nào cũng thừa mứa, quần áo đẹp mặc cả ngày. Tôi cứ nghĩ cuộc đời đã sang trang.
Nhưng rồi, một sáng, khi tôi dậy chuẩn bị bữa sáng cho bé con hơn 1 tuổi, mẹ đứa bé biến mất. Không một lời nhắn, không điện thoại, không tin tức. Đến chiều, tôi mới nhận được một tin nhắn ngắn gọn:
“Nhờ em chăm con, chị sẽ sớm quay lại…”
Nhưng “sớm” ấy kéo dài cả 10 năm. Tôi vừa làm bảo mẫu vừa làm mẹ nuôi, nuôi bé gái lớn lên trong căn nhà đã dần xuống cấp. Tiền để lại cũng hết, tôi phải đi làm thêm mọi việc để lo cho con bé học hành tử tế.
Một chiều mưa, khi tôi đang phơi đồ thì một chiếc xe sang trị giá hàng chục tỷ đỗ ngay trước cửa nhà. Tài xế mở cửa, và bước xuống là… mẹ ruột của bé — nhưng không còn là người phụ nữ bận rộn năm xưa, mà là một quý bà sang chảnh, đeo đầy vàng, cạnh bên còn có một người đàn ông ngoại quốc.
Bà ta mỉm cười, chìa ra một phong bì dày:— Cảm ơn cô đã nuôi giúp con tôi. Từ giờ, tôi sẽ đón nó về…
Tôi chết lặng. Bé gái nép sau lưng tôi, òa khóc:— Mẹ ơi, con không đi đâu hết!
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông kia đưa ra một tập giấy tờ… đó là giấy nhận nuôi hợp pháp mà tôi đã ký 10 năm trước, nhưng dòng “thời hạn” đã bị sửa đổi. Theo pháp luật, tôi không còn quyền giữ con bé.
Nếu muốn, tôi có thể viết tiếp phần đấu trí và tranh chấp quyền nuôi, biến câu chuyện thành một trận chiến pháp lý và cảm xúc căng thẳng.
Tôi chết đứng nhìn tập giấy. Con bé ôm chặt lấy tôi, khóc nghẹn. Trong đầu tôi chỉ vang lên một câu hỏi: Tại sao bà ấy lại quay về lúc này?
Nhưng chưa kịp nói, bé con bất ngờ buông tôi ra, chạy thẳng về phía… người đàn ông ngoại quốc. Nó ôm chặt chân ông ta, ngước lên gọi:— Bố ơi…
Tôi chết lặng. Người đàn ông cúi xuống, xoa đầu con bé, rồi quay sang nhìn tôi:— Tôi mới là người nhờ cô nuôi nó 10 năm qua. Cô ấy (chỉ vào người phụ nữ) chỉ là… chị gái của mẹ ruột nó.
Tôi bàng hoàng. Ông kể, mẹ ruột của bé từng nợ một khoản khổng lồ, bỏ trốn ra nước ngoài rồi qua đời sau đó 1 năm. Ông tìm cách đưa con về nhưng bị gia đình bên ngoại giấu. Chính “mẹ đơn thân nhà giàu” năm xưa đã dựng kịch bản bỏ con lại cho tôi, để vừa đỡ trách nhiệm vừa giữ quyền tiếp xúc khi cần.
Cú sốc chưa hết: ông đưa cho tôi một bản sao di chúc của mẹ ruột bé — trong đó ghi rõ, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho con gái… nếu và chỉ nếu nó sống cùng tôi cho đến khi đủ 18 tuổi.
Người phụ nữ kia tái mặt, còn ông thì nói nhỏ:— Tôi không đến để cướp nó đi… mà để bảo vệ nó khỏi chính gia đình bên ngoại.