Chị gái tôi là người đoan trang, học hành đàng hoàng, gia đình tôi cũng chẳng phải đại gia nhưng từ bé đã được dạy dỗ lễ nghi chỉn chu. Vậy mà ngày ăn hỏi – cái ngày mà lẽ ra phải là trang trọng nhất trong cuộc đời con gái – lại trở thành ký ức ê chề nhất.
Sáng hôm ấy, họ nhà trai đến. Ai cũng hồi hộp. Cô dì chú bác hai bên đã ngồi ngay ngắn, bàn thờ được bày biện tươm tất, trầu cau đỏ rực, bánh cốm vàng ruộm. Nhưng khi cánh cổng vừa mở ra…
Trước mặt tôi là một cảnh tượng không ai tin nổi: người bê tráp mặc áo phông, quần lửng; một bà cô họ nhà trai xách túi nilon, đi dép lê, bước phạch phạch vào như đi chợ. Ông bác râu ria đi sau còn ngậm tăm nhai nhóp nhép, tay không bê gì, mặt tỉnh bơ. Mẹ tôi thì sững người, bác tôi – người nghiêm khắc nhất họ ngoại – đứng dậy đập bàn:
— “Các anh chị đi ăn hỏi hay đi nhậu về đấy? Nhà tôi không tiếp khách kiểu này. Mời quay về!”
Tiếng bác tôi vang như sét. Cả họ nhà trai tái mặt. Chị gái tôi trong phòng nghe thấy, ôm mặt khóc nức nở. Còn tôi, đứng giữa hai họ, tim đập loạn. Chú rể thì lúng túng, ấp úng bảo:— “Dạ… tại nhà cháu ở quê, không quen mấy lễ nghi này…”
Bác tôi chỉ thẳng tay:— “Ở quê nhưng không vô lễ. Ăn hỏi mà mặc áo phông, dép lê thì là coi thường nhà gái. Không còn gì để nói.”
Và đúng như lời, bác tôi quay đi, không nhìn lại. Cánh cổng sắt nhà tôi đóng sầm lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả họ nhà trai. Cuộc ăn hỏi tan thành mây khói.
Tối hôm đó, chị tôi ngồi lặng lẽ tháo trâm cài, nói một câu khiến cả nhà ám ảnh:— “Có lẽ em chưa đủ duyên để lấy chồng… hoặc may là chưa lấy nhầm chồng.”
Tôi nhìn chị, lòng vừa thương vừa giận, và chỉ mong một ngày, có người đủ tử tế bước qua cánh cổng ấy. Nhưng không phải trong dép lê và áo phông.
Sau cú đuổi thẳng không nhân nhượng của bác tôi, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng không. Họ nhà trai, thay vì quay đầu về, lại tụ lại trước cổng nhà tôi. Một ông cậu bên đó rút điện thoại gọi cho ai đó, rồi lớn tiếng:
— “Chúng mày vào hết đây cho tao, để xem cái nhà này to đến mức nào mà dám sỉ nhục cả họ nhà tao!”
Chưa đầy 10 phút sau, một chiếc xe con đời cũ và ba bốn xe máy trờ tới. Lố nhố bước xuống là mấy người lạ hoắc, ăn mặc lòe loẹt, có người còn cởi trần vác tráp trên vai như vừa vác hàng ngoài chợ đầu mối về. Một bà thím mặc quần hoa đỏ rực, môi thâm, tóc nhuộm vàng, chỉ tay thẳng vào nhà tôi:
— “M/ẹ cái thứ chảnh chọe! Cưới xin mà ra vẻ quý tộc! Con ông bà là tiên à mà đòi tiếp người mặc vest? Ở quê tôi, cưới mà không dép lê thì là chưa đủ chất!”
Bác tôi định lao ra thì bị mẹ tôi giữ lại. Mẹ run tay nhưng vẫn bình tĩnh:
— “Mời về cho. Nhà tôi không gả con cho đám người mất dạy!”
Lúc ấy, chú rể – anh chàng mặt mũi hiền lành hôm nào – bất ngờ quát lớn:— “Mẹ, về đi! Đừng làm trò nữa!”
Cả họ bên kia đứng sững. Bà mẹ chú rể gào lên:— “Mày bị con kia bỏ bùa à? Tao đẻ mày ra, mày dám bênh nhà gái?”
Chú rể tiến tới trước cổng, cúi đầu với mẹ tôi:
— “Cháu xin lỗi. Cháu không ngờ nhà cháu lại thế này. Cháu… cháu không xứng với chị.”
Rồi anh ta quay sang đám người nhà mình:
— “Ai không đi về, từ nay đừng nhận tôi là con!”
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Ngày hôm sau, ảnh và clip về “Đám ăn hỏi dép lê” bị tung lên mạng xã hội. Cảnh người đàn ông cởi trần bê tráp, bà thím mắng chửi, giọng bác tôi đanh thép, cả tiếng chị gái tôi khóc trong nhà – tất cả bị quay lén, phát tán đầy rẫy.
Dư luận chia hai: người bênh nhà tôi vì giữ giá trị lễ nghi, người lại bảo “nhà giàu chảnh chó”. Nhưng bất ngờ nhất là… có người nhận ra bà thím dép lê từng dính phốt mượn nợ không trả, ông bê tráp cởi trần từng có tiền án.
Hóa ra, nhà trai mượn người đi ăn hỏi cho… đủ đội hình. Thậm chí, tráp cưới còn thuê theo gói combo “10 người – 2 triệu – không hỏi lương, chỉ cần đến”.
Kịch bản tưởng chỉ có trên phim hóa ra lại là sự thật. Còn chị tôi – sau 3 tháng – cắt tóc ngắn, nộp đơn xin học bổng du học, chỉ để rời xa tất cả những gì từng là “cơn ác mộng trong áo phông và dép lê”.