Mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, những giọt nước liêu xiêu bám vào kính, trượt dài như những vệt nước mắt không tên. Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ, tay ôm chặt chiếc áo len cũ, lòng nặng trĩu. Căn phòng này, dù ấm áp với ánh đèn vàng dịu, vẫn không xua tan được cảm giác cô đơn đang gậm nhấm trái tim tôi. Trong bụng, một mầm sống bé nhỏ đang lớn lên từng ngày, là bí mật tôi giữ kín với cả thế giới, kể cả người đàn ông đã từng là tất cả đối với tôi – Minh Khang, người yêu cũ, nay là một tỷ phú lẫy lừng.
Tôi và Khang từng có một tình yêu đẹp như mơ. Anh, với ánh mắt sắc sảo nhưng dịu dàng, đã từng hứa sẽ cho tôi cả thế giới. Nhưng thế giới ấy, hóa ra, không đủ chỗ cho tôi khi anh bước vào giới thượng lưu, nơi những bữa tiệc xa hoa và những mối quan hệ quyền lực ngự trị. Chúng tôi chia tay trong lặng lẽ, không một lời trách móc, chỉ có tôi ôm nỗi đau rời khỏi căn hộ sang trọng của anh, mang theo một vết thương lòng và… một sinh linh bé bỏng mà tôi chỉ phát hiện ra sau đó.
Tôi quyết định làm mẹ đơn thân. Không phải vì tôi không còn yêu Khang, mà vì tôi không muốn mình và con trở thành gánh nặng, hay tệ hơn, là một quân cờ trong ván cờ quyền lực của anh. Tôi chuyển đến một thị trấn nhỏ, sống giản dị, làm việc tại một tiệm sách cũ, nơi mùi giấy và mực in luôn làm tôi bình yên. Nhưng cuộc sống, như một cuốn tiểu thuyết đầy bất ngờ, chẳng bao giờ để tôi yên.
Hôm ấy, trời đổ mưa lớn. Tôi khoác áo mưa, che ô, bước vội đến bệnh viện để khám thai định kỳ. Cái thai đã được ba tháng, và mỗi lần nghe nhịp tim con qua máy siêu âm, tôi như được tiếp thêm sức mạnh để đối mặt với mọi khó khăn. Nhưng khi vừa bước vào hành lang bệnh viện, tôi khựng lại. Đứng đó, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, là Minh Khang. Anh vẫn phong độ như ngày nào, vest đen ôm sát, tóc chải gọn gàng, nhưng ánh mắt anh giờ đây xa lạ, như thể tôi chỉ là một người qua đường.
Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, xinh đẹp, váy áo lộng lẫy, tay đeo vòng ngọc trai đắt tiền. Cô ta khoác tay anh, cười nói ríu rít, giọng trong trẻo như chuông bạc. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi cúi đầu, vội vã bước qua, hy vọng anh không nhận ra. Nhưng đời nào số phận dễ dàng với tôi đến thế.
“Anh Khang, cô ấy là ai vậy?” Giọng cô gái vang lên, sắc lẹm, khiến tôi bất giác dừng bước.
Khang quay lại, ánh mắt anh chạm vào tôi. Trong một thoáng, tôi thấy một tia sáng lóe lên trong đôi mắt ấy, như thể ký ức cũ ùa về. Nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng. “Chỉ là… người quen cũ,” anh đáp, giọng đều đều.
Người quen cũ. Ba từ ấy như mũi dao đâm vào tim tôi. Tôi mỉm cười nhạt, quay đi, nhưng cô gái kia không buông tha. Cô ta bước tới, nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy tò mò xen lẫn khinh miệt. “Chị đến đây làm gì vậy? Khám bệnh à?” Cô ta hỏi, giọng ngọt ngào nhưng đầy ý tứ.
Tôi siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. “Ừ, khám bệnh,” tôi đáp ngắn gọn, không muốn dây dưa. Nhưng rồi, như một cơn gió độc, cô ta nhìn xuống chiếc túi tôi cầm, nơi lộ ra một tờ giấy siêu âm. Mắt cô ta sáng lên, môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Ồ, khám thai à? Chúc mừng chị nhé! Ai là bố đứa bé vậy?” Cô ta hỏi, giọng điệu như đang đào bới một bí mật.
Tôi tái mặt, không đáp. Khang, đứng sau cô ta, cau mày, ánh mắt dò xét. Tôi biết, nếu để anh nhìn thấy tờ siêu âm, mọi thứ sẽ đổ vỡ. Tôi vội vàng nhét tờ giấy vào túi, lẩm bẩm xin lỗi rồi lao ra ngoài, bất chấp cơn mưa đang trút xuống như xối.
Mưa lạnh buốt thấm qua áo, nhưng tôi không dừng lại. Tôi chạy, chạy mãi, như thể muốn trốn khỏi tất cả – Khang, cô gái kia, và cả quá khứ đang bám riết lấy tôi. Đến khi kiệt sức, tôi ngồi sụp xuống một băng ghế công viên, ôm mặt khóc nức nở. Con tôi, đứa bé vô tội, liệu có đáng phải chịu đựng những điều này?
Đêm đó, tôi nằm trên giường, tay đặt lên bụng, thì thầm với con: “Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ sẽ bảo vệ con, dù có chuyện gì xảy ra.” Tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, rằng Khang sẽ không bao giờ tìm đến tôi. Nhưng tôi đã lầm.
Sáng hôm sau, khi tôi đang sắp xếp sách trong tiệm, chuông cửa reo. Tôi ngẩng lên, và tim như ngừng đập. Minh Khang đứng đó, một mình, áo sơ mi ướt sũng vì mưa, tóc rối bù, nhưng ánh mắt anh đầy quyết tâm. Anh bước vào, đóng cửa lại, và không để tôi kịp phản ứng, anh nói: “Tại sao em không nói với anh về đứa bé?”
Tôi sững sờ. Làm sao anh biết? Tôi lắp bắp: “Anh… anh nói gì vậy?”
Khang rút từ túi áo một tờ giấy siêu âm – tờ giấy tôi đã làm rơi trong lúc hoảng loạn ở bệnh viện. “Em nghĩ anh ngu ngốc đến mức không nhận ra sao? Đây là con của anh, phải không, Linh?”
Tôi cắn môi, nước mắt chực trào. “Anh không cần phải bận tâm. Tôi sẽ tự nuôi con.”
Khang bước tới, nắm lấy tay tôi, giọng anh run lên: “Em nghĩ anh sẽ để em một mình sao? Linh, anh chưa bao giờ ngừng yêu em. Cô gái hôm qua… cô ấy chỉ là con gái của một đối tác, anh đưa cô ấy đi khám bệnh thay cho bố cô ấy. Anh không có gì với cô ta cả.”
Tôi ngỡ ngàng, nhưng vẫn cố gằng giữ khoảng cách. “Vậy thì sao? Anh và tôi, chúng ta đã kết thúc rồi. Anh có thế giới của anh, tôi có cuộc sống của tôi.”
Khang lắc đầu, ánh mắt anh đau đáu. “Không, Linh. Anh đã sai khi để em rời đi. Anh đã nghĩ mình cần danh vọng, tiền bạc, nhưng tất cả những thứ đó chẳng nghĩa lý gì nếu không có em. Hãy cho anh một cơ hội, để anh được làm cha, làm người đàn ông của em.”
Tôi đứng đó, trái tim như bị xé làm đôi. Một phần muốn tin anh, muốn quay về những ngày tháng cũ. Nhưng phần khác lại sợ hãi – sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, và khi tỉnh dậy, tôi sẽ lại chỉ có một mình.
Câu chuyện tưởng chừng sẽ kết thúc với một cái ôm hòa giải, nhưng cuộc sống luôn thích đùa giỡn với tôi. Một tuần sau, khi tôi đang cân nhắc lời đề nghị của Khang, một lá thư được gửi đến tiệm sách. Không đề tên người gửi, chỉ có một dòng chữ viết tay: “Đứa bé không phải con của Minh Khang. Hãy cẩn thận.”
Tôi chết lặng. Lá thư kèm theo một kết quả xét nghiệm ADN, cho thấy Khang không phải là cha của đứa bé. Nhưng điều kỳ lạ là, tôi chưa từng làm xét nghiệm này. Ai đã làm? Và tại sao?
Tôi gọi cho Khang, yêu cầu anh gặp tôi. Khi anh đến, tôi đưa lá thư ra, giọng run rẩy: “Giải thích đi. Đây là gì?”
Khang đọc lá thư, mặt anh tái mét. Anh lắc đầu: “Linh, anh thề, anh không biết gì về chuyện này. Nhưng… có một điều anh chưa nói với em. Hôm em làm rơi tờ siêu âm, không chỉ anh nhặt được. Cô gái hôm đó, cô ta đã chụp lại nó trước khi anh kịp lấy.”
Tôi bàng hoàng. Cô gái ấy, người mà Khang nói chỉ là con gái đối tác, hóa ra lại là một con cờ trong ván cờ lớn hơn. Cô ta, vì ghen tuông hay vì lợi ích gia đình, đã cố tình tạo ra lá thư giả để chia rẽ chúng tôi.
Nhưng sự thật vẫn khiến tôi rùng mình. Tôi quyết định làm lại xét nghiệm ADN, và kết quả thật sự khiến cả tôi và Khang sững sờ: đứa bé không phải con của anh. Trong một khoảnh khắc đau đớn, tôi nhớ ra một lần duy nhất, trong cơn say sau khi chia tay Khang, tôi đã qua đêm với một người đàn ông lạ mặt – người mà tôi chưa từng gặp lại.
Tôi nhìn Khang, nước mắt lăn dài. “Anh đi đi. Tôi không xứng với anh.”
Nhưng Khang không rời đi. Anh nắm tay tôi, giọng kiên định: “Linh, anh không quan tâm đứa bé là con ai. Anh yêu em, và anh sẽ yêu cả con của em. Hãy để anh ở lại.”
Dưới cơn mưa lất phất, tôi gục vào lòng anh, khóc như một đứa trẻ. Cuộc sống vẫn đầy rẫy những bất ngờ, nhưng lần này, tôi biết mình không còn đơn độc.