“Tôi Bị Mù Tạm Thời Sau Khi Ngã Cầu Thang – Và Tờ Giấy Bí Ẩn Đã Cứu Tôi Khỏi Một Kiếp Nạn”
Tôi tên là Phương, 33 tuổi, giáo viên mầm non.Cuộc sống của tôi vốn bình yên cho đến một buổi tối mưa tháng Chín – đêm mà tôi suýt mất cả mạng sống.
Tôi trượt ngã từ bậc cầu thang thứ bảy khi đang lau sàn.Một tiếng “rầm” vang lên, đầu va mạnh xuống nền gạch.Khi mở mắt ra trong bệnh viện, mọi thứ chỉ còn là một màu đen đặc quánh.
Bác sĩ nói tôi bị tổn thương thị giác tạm thời do chấn động não.– Có thể phục hồi trong vài tuần, hoặc vài tháng, tùy cơ địa.Nghe như sét đánh bên tai. Tôi khóc nức nở trong vòng tay chồng – anh Minh.
Anh nắm chặt tay tôi, nói:– Không sao đâu em, anh sẽ chăm em đến khi nào em nhìn thấy lại.
Tôi tin anh, như vẫn luôn tin suốt 7 năm hôn nhân.
Những ngày mù lòa là chuỗi dài khủng hoảng.Tôi sống trong bóng tối, phụ thuộc hoàn toàn vào anh.Anh nấu ăn, dìu tôi đi tắm, đọc báo cho tôi nghe mỗi tối.Có lúc, tôi nghĩ mình thật may mắn khi có người chồng tận tụy như thế.
Cho đến một đêm, tôi tỉnh giấc giữa khuya, nghe thấy tiếng thì thầm ngoài phòng khách.Giọng chồng tôi, nhỏ và gấp:– Đừng lo, cô ta chưa nhìn thấy gì đâu. Bác sĩ bảo có thể mù lâu đấy.Rồi một giọng nữ khác, nhẹ nhàng:– Vậy càng tốt. Khi nào xong việc, anh ly hôn đi, em không muốn làm kẻ thứ ba mãi.
Trái tim tôi lạnh buốt.Thế ra, khi tôi nằm bất động, anh ta đã có người khác.Càng đau hơn, là câu “xong việc” – việc gì?
Sáng hôm sau, anh vẫn dịu dàng như cũ.Anh đút cháo cho tôi, kể chuyện vui, hôn lên trán tôi.Tôi phải cố nén từng hơi thở, giả vờ không nghe thấy gì đêm qua.
Ba ngày sau, khi y tá thay băng, tôi lờ mờ cảm nhận được ánh sáng.Mọi thứ nhòe nhoẹt, nhưng tôi biết mình đang dần nhìn lại được.Tôi định bụng tối về sẽ nói với chồng để anh yên tâm.
Nhưng khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, tôi thấy một tờ giấy nhỏ được nhét dưới gối.Chữ viết nguệch ngoạc:
“Đừng nói cho ai biết là cô đã nhìn thấy.”
Tôi chết sững.Tay run lên, tim đập mạnh.Ai đã viết dòng này? Và tại sao?
Tôi quyết định làm theo.Tôi tiếp tục giả mù, để xem điều gì đang diễn ra quanh mình.
Khi “mù”, tôi mới nhận ra con người thật của chồng.Anh bắt đầu về muộn, có hôm uống rượu say, mùi nước hoa lạ nồng nặc.Anh không còn kiên nhẫn, quát y tá, nói tôi là “gánh nặng”.
Một lần, tôi nghe thấy anh gọi điện:– Cô ta sắp xuất viện rồi. Cô chuẩn bị đi, khi nào lấy được sổ tiết kiệm tôi sẽ chia.
Tim tôi thắt lại.Sổ tiết kiệm hơn 700 triệu – là tiền bán mảnh đất của bố mẹ tôi trước khi mất. Tôi nhờ anh giữ vì tin anh.
Tôi bắt đầu nghi ngờ… cú ngã cầu thang ấy không hề là tai nạn.
Tối đó, tôi “tình cờ” nói:– Anh ơi, em thấy dạo này sàn nhà trơn lắm. Hôm đó em không nhớ rõ, hình như có nước ở cầu thang…Anh giật mình, giọng căng thẳng:– Em… nhớ à? Ai nói gì với em sao?Tôi lắc đầu:– Không, em đoán thôi.
Khuôn mặt anh thoáng biến sắc.Tôi chắc chắn — có điều gì đó anh đang giấu.
Sau khi về nhà, tôi vẫn tiếp tục giả mù.Một tuần sau, anh rủ tôi ra ngân hàng “kiểm tra sổ tiết kiệm”.Tôi đi cùng, y tá đỡ.Đến nơi, anh bảo tôi ngồi đợi, rồi mang theo giấy tờ vào trong.Tôi nghe rõ giọng anh nói với nhân viên:– Tôi là người được ủy quyền rút tiền, vợ tôi không thể ký, cô ấy bị mù.
Tôi bỗng hiểu tất cả.Nếu tôi nói mình đã nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ tìm cách diệt khẩu.Tôi giả vờ mệt, xin về.
Tối ấy, tôi gọi điện cho luật sư – người bạn thân.Tôi kể toàn bộ sự việc, nhờ anh ta âm thầm giúp chuyển sổ tiết kiệm sang tên mới và khóa tài khoản của chồng.
Rồi tôi âm thầm nhờ bác sĩ viết chứng nhận thị lực đã phục hồi, nhưng giữ kín hồ sơ.
Hai ngày sau, tôi “ngã bệnh nặng”, phải nằm viện lại.Chồng tôi đến, tỏ vẻ lo lắng, nhưng tay liên tục nhắn tin.Đêm ấy, tôi nghe tiếng mở tủ, tiếng túi nylon sột soạt.Tôi lặng lẽ hé mắt – anh đang nhét toàn bộ giấy tờ và vàng cưới vào balo.
Tôi rút điện thoại, bấm ghi âm.
Sáng hôm sau, khi anh định rời đi, tôi bật dậy, nhìn thẳng:– Anh định đi đâu sớm thế?Anh sững người:– Em… em thấy được rồi à?
Tôi mỉm cười:– Ừ, và em cũng nghe được tất cả.
Anh tái mặt. Tôi mở điện thoại, bật đoạn ghi âm, rồi nói:– Em đã gửi cho luật sư. Cảnh sát cũng đang đến.
Anh hoảng loạn, quăng balo bỏ chạy, nhưng ngay ngoài cửa đã có hai cảnh sát đứng chờ.Họ còng tay anh trước sự chứng kiến của y tá và bác sĩ.
Hóa ra, chính một y tá – người chứng kiến anh vụng trộm với cô nhân tình trong hành lang – đã lén viết tờ giấy “Đừng nói cho ai biết là cô đã nhìn thấy” để cứu tôi.Nếu tôi không làm theo, có lẽ đã bị hại thêm lần nữa.
Vài tháng sau, tòa tuyên anh tù giam vì tội cố ý gây thương tích và chiếm đoạt tài sản.Tôi dọn đến một nơi khác, bắt đầu lại cuộc đời.Mỗi sáng, tôi nhìn ánh nắng xuyên qua rèm cửa, thấy mình thật may mắn khi vẫn còn được nhìn, được sống, và được tin vào những điều tử tế.
Đôi khi, một tờ giấy nhỏ có thể cứu cả mạng người.
Và có những lúc, giả vờ yếu đuối lại là cách mạnh mẽ nhất để tồn tại.