Mẹ m/ất gần 20 năm, bố mới tá/i h/ôn – nhìn mẹ kế, tôi lập tức ng/ất xỉ/u: Trời ơi, sao lại trùng hợp thế này…
Mẹ tôi mất khi tôi mới mười ba tuổi. Cái tuổi lẽ ra được mẹ kề cận vỗ về, lại phải đối diện với khoảng trống mênh mông. Từ ngày mẹ đi, ngôi nhà trống vắng lạ thường. Bố tôi gầy rộc, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe, nhưng vẫn cắn răng nuôi tôi khôn lớn. Suốt gần hai mươi năm, tôi chưa từng thấy ông nhắc đến chuyện đi thêm bước nữa.
Có lúc, tôi từng khuyên bố:
– Bố tìm ai đó bầu bạn đi, chứ sống một mình cô đơn lắm.
Ông chỉ cười hiền:
– Bố quen rồi, chỉ cần con ngoan, con hạnh phúc là đủ.
Thế nhưng, một buổi chiều đầu hạ, bố bất ngờ nói với tôi rằng ông muốn tái hôn. Tôi lặng người, vừa bất ngờ vừa ngổn ngang. Nhưng nhìn mái tóc ông đã bạc, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt, tôi biết bố xứng đáng được an ủi. Tôi mỉm cười gật đầu:
– Con ủng hộ bố.
Ngày gặp mặt bà – người phụ nữ sẽ trở thành vợ kế của bố, tôi chuẩn bị tâm lý thật kỹ. Tôi tự nhủ, chỉ cần bà đối xử tốt với bố, tôi sẽ đón nhận.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, khi ánh mắt tôi chạm vào gương mặt ấy, cả thế giới bỗng chốc đảo lộn. Người phụ nữ đứng trước mặt tôi, dịu dàng trong tà áo dài màu nhạt, có gương mặt giống hệt mẹ tôi ngày còn sống. Từng đường nét, đôi mắt, sống mũi, bờ môi – như thể mẹ vừa bước ra từ ký ức trở lại.
Tôi sững sờ, cổ họng nghẹn cứng. Trái tim đập dồn dập, rồi trước mắt tối sầm. Tôi ngất lịm ngay tại chỗ, để mặc tiếng bố hốt hoảng gọi tên.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên giường, bố ngồi bên cạnh, gương mặt đầy lo lắng. Người phụ nữ kia cũng ngồi đó, ánh mắt hiền từ, đôi tay run run đặt lên chăn tôi.
Tôi bật dậy, nhìn chằm chằm vào bà, thốt lên:
– Bà… bà là ai? Sao lại giống mẹ tôi đến thế?
Bố nắm tay tôi, giọng khàn đi:
– Minh Anh, con bình tĩnh. Đây là bà Lan. Bà ấy không phải mẹ con, nhưng đúng là trông rất giống.
Người phụ nữ ấy khẽ cười buồn:
– Con gái, cô biết sự xuất hiện của cô khiến con sốc. Nhưng cô không phải mẹ con. Chỉ là… số phận sắp đặt, gương mặt này lại giống người đã khuất.
Tôi rơi nước mắt. Nhìn bà, bao ký ức về mẹ ùa về, rõ mồn một như ngày nào. Mẹ mất, tôi đã từng mơ bao lần được thấy mẹ quay về, dang tay ôm tôi vào lòng. Và giờ đây, như một trò trêu ngươi của tạo hóa, trước mặt tôi lại là một “mẹ” thứ hai.
Những ngày sau đó, tôi lặng lẽ quan sát bà. Quả thật, không chỉ gương mặt mà cả dáng đi, nụ cười, thậm chí cách bà ân cần rót trà cho bố… đều khiến tôi nghẹn ngào. Nhưng rồi tôi nhận ra, bà không phải mẹ tôi. Bà có giọng nói khác, có những thói quen khác. Bà là một con người riêng biệt, với những nỗi đau, những câu chuyện mà tôi chưa từng biết.
Trong một lần trò chuyện riêng, bà nghẹn ngào kể:
– Cô từng mất chồng nhiều năm trước. Một mình gắng gượng nuôi con, nhưng rồi con trai cô cũng ra đi trong tai nạn. Cô đã nghĩ cả đời này sẽ sống cô độc. Cho đến khi gặp bố con…
Tôi ngồi lặng, trái tim như bị siết chặt. Hóa ra, đằng sau gương mặt giống mẹ, bà cũng mang trong mình những mất mát, những vết thương khó lành. Có lẽ, chính sự đồng cảm ấy đã kéo bố và bà xích lại gần nhau.
Tôi bắt đầu hiểu: sự giống nhau về gương mặt chỉ là bề ngoài. Điều quan trọng hơn, bà đem lại cho bố một niềm an ủi. Và trong cách bà đối xử với tôi, tôi cảm nhận được sự chân thành.
Ngày cưới của bố và bà diễn ra giản dị. Tôi lặng lẽ nhìn bố nắm tay bà, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt ông. Hơn mười mấy năm rồi, tôi mới thấy ông vui như thế.
Giây phút ấy, tôi rơi nước mắt. Không phải vì đau lòng nữa, mà vì nhận ra, tình yêu thương của mẹ không mất đi. Trời cao đã gửi đến một người phụ nữ mang gương mặt mẹ, để tiếp tục chở che cho bố trong quãng đời còn lại.
Tôi thầm thì trong lòng:
– Mẹ ơi, con tin mẹ cũng đang mỉm cười nơi xa.
Và rồi tôi bước đến, nắm tay bà Lan, khẽ gọi:
– Mẹ.
Ánh mắt bà rưng rưng. Bố tôi lặng người, rồi ôm cả hai vào lòng. Ngôi nhà sau gần hai mươi năm trống vắng, cuối cùng cũng lại có bóng dáng của một người mẹ.