Bệnh viện tỉnh lúc nào cũng đông nghẹt. Trong phòng cấp cứu, ông Lâm – chồng tôi – nằm bất động, hơi thở nặng nhọc. Bác sĩ nói ông cần phẫu thuật gấp, chi phí tạm ứng ít nhất 20 triệu.
Tôi – bà Hòa, người vợ đã gắn bó với ông hơn ba mươi năm – ngồi bệt xuống ghế, đôi bàn tay chai sần run lẩy bẩy. Nhà chẳng còn gì đáng giá, tiền tiết kiệm cũng tiêu hết vào thuốc thang. Tôi bấm máy gọi cho con trai – anh Phong – hy vọng nó có thể giúp.
“Phong à, bố con nguy rồi. Mẹ cần 20 triệu đóng viện phí, con xoay giúp mẹ với!” – tôi khẩn khoản.
Đầu dây bên kia im lặng giây lát, rồi tiếng Phong vang lên:“Con… con đang bận, tối nay còn tổ chức sinh nhật cho mẹ vợ. Để mai tính được không mẹ?”
Tôi chết lặng.“Mai thì muộn rồi con ạ! Bố con… không chờ được đâu.”
Phong ngập ngừng:“Nhưng mẹ vợ đã đặt tiệc khách sạn rồi. Năm xưa bà ấy cho vợ chồng con căn nhà bảy tỷ, con không thể thất lễ được…”
Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Trong đầu chỉ văng vẳng một câu: bảy tỷ quan trọng hơn mạng sống bố ruột sao con?
Buổi chiều, tôi tất tả chạy đi gõ cửa từng nhà họ hàng, bạn bè. Người thì nói đang kẹt, người thì hẹn dịp khác. Cả ngày trời, không ai giúp nổi một đồng.
Trong khi đó, ở khách sạn lớn ngoài phố, con trai tôi cùng vợ đang bận rộn tổ chức sinh nhật linh đình cho mẹ vợ. Tiệc đèn hoa rực rỡ, khách khứa sang trọng, nụ cười hớn hở.
Tôi nghe tin mà tim quặn thắt. Chồng nằm trên giường bệnh giành giật sự sống, còn con trai lại nâng ly chúc mừng người khác.
Đêm ấy, sau khi xoay xở khắp nơi, tôi cũng gom được vài triệu, nhưng vẫn thiếu nhiều. Tôi nhìn ông Lâm nằm thoi thóp, nước mắt lã chã rơi.
“Ông ơi, hay là mình bán nốt mảnh đất cha mẹ để lại…” – tôi lẩm bẩm. Nhưng rồi nghĩ lại, đất ấy là nơi thờ cúng tổ tiên, bán đi cũng chẳng kịp xoay.
Trong phút tuyệt vọng, tôi mở tủ lấy cuốn sổ đỏ căn nhà ở phố – tài sản duy nhất đứng tên hai vợ chồng. Lòng tôi đau như cắt. Đó là phần dành cho Phong, tôi đã định sau này để lại cho nó. Nhưng giờ đây, tôi tự hỏi: nó có còn xứng đáng?
Tôi ngồi thâu đêm, cuối cùng hạ quyết tâm: ngày mai tôi sẽ làm di chúc hủy quyền thừa kế, căn nhà này sẽ để lại cho cháu nội – con gái nhỏ của Phong – để sau này nó có chỗ nương thân, chứ không trao cho đứa con bất hiếu.
Sáng hôm sau, khi Phong và vợ về thăm, tôi đón bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Bố thế nào rồi mẹ?” – nó hỏi, vẻ ngượng ngập.
Tôi quay đi, đáp cộc lốc:“Còn thở là may.”
Con dâu tôi – Thu – cố cười:“Dạ, hôm qua bận quá nên tụi con chưa về kịp. Nhưng tiệc sinh nhật mẹ con rất quan trọng, mong bố mẹ thông cảm.”
Tôi siết chặt cuốn sổ đỏ trong tay, nghẹn ngào:“Quan trọng đến mức hơn cả tính mạng bố ruột mày sao? Hôm qua mẹ xin 20 triệu, hai đứa không giúp. Nhưng tiệc ở khách sạn, tiền chi cả trăm triệu lại phung phí không tiếc…”
Phong cúi gằm mặt, lặng thinh.
Tôi nhìn thẳng vào nó, giọng rắn rỏi:“Tao đã quyết. Căn nhà này sẽ không thuộc về hai đứa nữa. Tao để lại cho cháu nội. Tao không muốn tài sản của cha mẹ tao rơi vào tay người chỉ biết quay lưng.”
Căn phòng chìm trong im lặng. Con dâu tôi sững sờ, còn Phong thì đôi môi run run, nước mắt chực trào nhưng không nói được lời nào.
Sau mấy ngày nỗ lực, nhờ sự giúp đỡ của một vài người hàng xóm tốt bụng, ca phẫu thuật của ông Lâm cũng diễn ra. Ông qua khỏi cơn nguy kịch, dù sức khỏe yếu đi nhiều.
Tôi đem chuyện lập di chúc kể với ông. Ông trầm ngâm thật lâu rồi thở dài:“Bà làm vậy cũng phải. Nhưng dẫu sao nó vẫn là con mình. Đừng đoạn tuyệt hẳn, tội cho cháu.”
Tôi nghẹn ngào:“Con là máu mủ, nhưng nó quay lưng với cha mẹ. Tôi còn trông mong gì nữa hả ông?”
Ông chỉ im lặng, đôi mắt già nua ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Phong dần nhận ra cái giá của sự lựa chọn sai lầm. Bạn bè chê cười, hàng xóm dị nghị: “Đứa con bất hiếu, bố nằm viện không lo, còn bày tiệc xa hoa.” Lời đồn lan khắp nơi, khiến vợ chồng nó mất mặt.
Một tối, Phong lặng lẽ đến bệnh viện, quỳ xuống bên giường ông Lâm:“Bố ơi, con xin lỗi. Con sai rồi. Con đã để vật chất che mờ mắt. Nhưng con sợ vợ con trách, sợ mất căn nhà mẹ vợ cho nên… con yếu đuối.”
Ông Lâm nắm tay con, khẽ nói:“Muộn còn hơn không. Con hiểu ra là được. Nhưng hãy nhớ, tình thân không thể cân đo bằng tiền bạc.”
Phong òa khóc. Đó là lần đầu tiên trong nhiều năm tôi thấy nó rơi nước mắt.
Một tháng sau, tôi cùng ông Lâm chính thức lập di chúc để lại căn nhà cho cháu nội. Khi ký xong giấy tờ, tôi quay sang con trai:“Mẹ không ghét bỏ con, nhưng mẹ muốn con hiểu: tài sản có thể mất, nhưng tình cha mẹ thì không được phụ bạc. Sau này, hãy sống tốt, chăm lo cho vợ con. Nếu con biết sửa, mẹ sẽ mỉm cười nơi chín suối.”
Phong gục đầu, nước mắt rơi lã chã. Vợ nó – Thu – cũng òa khóc, ôm con gái nhỏ vào lòng.
Câu chuyện nhà tôi nhanh chóng lan khắp xóm. Người thương, kẻ trách, nhưng ai cũng đồng ý một điều: tiền bạc dù lớn đến đâu cũng không bao giờ thay thế được chữ hiếu.
Ông Lâm hồi phục chậm rãi, tôi ngày ngày chăm sóc. Dù đã hủy thừa kế, tôi vẫn mở lòng đón con trai về, bởi ông nói đúng: “Máu chảy ruột mềm.” Nhưng sự việc ấy mãi là vết hằn, để con tôi nhớ rằng: một đêm sinh nhật xa hoa không thể nào đổi lại được giọt nước mắt của cha mẹ trong cơn nguy kịch.
Và căn nhà bảy tỷ, cuối cùng không còn là biểu tượng của lòng biết ơn hay sự phụ thuộc, mà trở thành minh chứng: chỉ có tình thân chân thành mới giữ được gia đình, còn vật chất, sớm muộn cũng tan như bọt biển.