Khi Huy thông báo phải vào Sài Gòn “công tác dài hạn một tháng”, Lan chỉ cười nhạt.Bởi cô đã nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho người đàn bà tên Thảo — “Anh đặt vé rồi, một tháng này chỉ có đôi mình thôi, không ai làm phiền.”
Lan đọc từng chữ, mắt không còn ướt. Bởi cô đã khóc cạn nước mắt từ những lần trước.Cô biết, lần này Huy không còn muốn giấu nữa. Nhưng cô không hỏi. Không gào, không níu.
Đêm trước ngày chồng bay, Lan vẫn dọn quần áo cho anh, vẫn nấu bữa tối, vẫn cười:– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, tháng này chắc vất vả lắm.Huy hơi khựng, nhìn vợ cười nhạt, giọng cố tự nhiên:– Ừ, anh biết rồi.
Lan cúi xuống, không để anh thấy nụ cười thoáng qua nơi khóe môi: “Ừ, vất vả mà… nhưng là cho ai, anh biết rõ nhất.”
Ba hôm sau, khi Huy đang cùng nhân tình dạo phố, uống cà phê sang trọng giữa Sài Gòn, thì ở miền Bắc, Lan rút gần hết số tiền trong sổ tiết kiệm. Cô đến spa, cắt tóc, thay toàn bộ tủ quần áo, rồi đưa bố mẹ cùng hai con nhỏ đi du lịch khắp miền Trung.
Mỗi bức ảnh chụp cô đăng lên mạng đều tươi tắn, rạng rỡ: “Cuộc sống đẹp nhất khi ta biết mỉm cười với chính mình.” Còn Huy — mỗi tối lướt qua trang cá nhân ấy — thấy lòng hơi gờn gợn. Anh định nhắn hỏi, nhưng lại thôi. Người đàn bà bên cạnh áp sát, giọng ngọt như mật:– Anh ơi, vợ anh không nghi ngờ gì chứ?– Cô ấy hiền lắm, ngu ngơ lắm, chẳng bao giờ động tới điện thoại tôi đâu.
Thảo cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng.Còn Huy, trong lòng lại thấy một chút… chênh vênh. Ngày thứ 20, Lan đăng tấm ảnh chụp cả nhà đang ở Phú Quốc, kèm dòng chú thích: “Người ta có thể chọn cách phản bội, tôi chọn cách sống tốt hơn họ.”
Bức ảnh được chia sẻ rầm rộ. Nhiều người vào khen Lan “vợ đảm – mẹ hiền”, nhưng chỉ mình cô biết, đây là một phần trong kế hoạch mà cô ấp ủ suốt nhiều tháng qua.
Ngày thứ 28, khi Huy và Thảo đang nằm dài trong khách sạn cao cấp, chuẩn bị bữa tiệc chia tay “tháng ngọt ngào”, thì điện thoại Huy reo. Một tin nhắn từ ngân hàng: “Tài khoản của bạn vừa bị phong tỏa theo yêu cầu của đồng chủ sở hữu.”. Huy giật mình. Anh thử kiểm tra app — số dư biến mất sạch.
Anh hoảng, gọi cho kế toán công ty. Người kia nói lạnh lùng:– Anh Huy ơi, sếp vừa ra quyết định đình chỉ công tác của anh rồi. Có đơn tố cáo anh tham ô quỹ và thông đồng với nhà cung cấp.
Huy toát mồ hôi:– Ai… ai tố cáo?!– Đơn nặc danh, nhưng gửi kèm toàn bộ sao kê, bản ghi âm, hợp đồng, và ảnh anh đi cùng một người phụ nữ tên Thảo – nhân viên bên đối tác.
Huy choáng váng.Trong đầu anh loé lên hình ảnh Lan – nụ cười bình thản của cô, những ngày cô không hỏi, không nói, không ghen.
Cùng lúc đó, Thảo nhận được email với tiêu đề:“Gửi cô gái tên Thảo – người phụ nữ đi vay hạnh phúc của người khác.”Trong đó là toàn bộ ảnh cô và Huy đi du lịch, vào khách sạn, cùng bản sao kê chuyển khoản Huy gửi cô suốt nửa năm qua. Kèm dòng ghi chú cuối:“Chị nghĩ em nên biết, người đàn ông em đang ôm sắp không còn gì cả. Chúc em hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.”
Thảo run lẩy bẩy. Cô lao ra khỏi phòng, bỏ lại Huy trơ trọi giữa đống vali và nỗi hoảng loạn. Ba ngày sau, Huy trở về Hà Nội. Căn nhà vẫn nguyên như cũ, chỉ khác là trên bàn ăn, có một phong bì nhỏ. Trong đó là tờ đơn ly hôn đã ký sẵn của Lan, cùng tờ giấy ghi nguệch ngoạc:
“Anh từng nói em hiền, em ngu ngơ. Đúng, em hiền thật – cho đến khi anh bước qua giới hạn. Em không cần anh phải xin lỗi, vì người phản bội sẽ tự bị trừng phạt bởi chính lựa chọn của họ. À, đừng lo cho em – em đã rút đủ phần tài sản hợp pháp. Anh có thể bắt đầu lại – nhưng không phải với em.”
Phía dưới, kẹp một tấm ảnh gia đình Lan chụp ở biển, cô cười rạng rỡ, hai con trong vòng tay, phía xa là bố mẹ già nắm tay nhau. Còn Huy, cầm tờ giấy, bỗng cảm thấy tay mình lạnh ngắt. Anh nhận ra, người phụ nữ mà anh coi là hiền lành, nhu nhược – thật ra là người duy nhất trong đời anh biết cách ra đòn đẹp nhất: im lặng.
Một tuần sau, công ty ra thông báo chính thức: Huy bị sa thải vì sai phạm nghiêm trọng.Tài sản cá nhân bị phong tỏa do tranh chấp pháp lý. Còn Thảo – người tình của anh – biến mất khỏi thành phố, để lại căn hộ trống rỗng và tin nhắn cuối:“Em xin lỗi, anh Huy. Em không chịu nổi cảnh này.”
Đêm đó, Huy trở về căn nhà cũ. Mọi thứ vẫn gọn gàng, chỉ khác là trên tường phòng khách, nơi từng treo ảnh cưới, giờ là khung ảnh mới: Lan và hai con, rạng rỡ giữa biển trời, nụ cười của ba mẹ con sáng như nắng.
Khi đó, Huy mới hiểu:Không phải ai phản bội cũng được quyền ra đi trong yên ổn. Bởi đôi khi, im lặng chính là sự trả thù hoàn hảo nhất của một người vợ thông minh.

