Tôi tên là Hoàng, trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản. Vợ tôi là Thảo – một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt sáng nhưng luôn ẩn chứa nét buồn man mác. Thảo xuất thân từ một trại trẻ mồ côi ở miền Trung, lớn lên bằng nghị lực và những suất học bổng.
Còn mẹ tôi, bà Kim, là Giám đốc tài chính của một tập đoàn bán lẻ danh tiếng. Bà là người đàn bà thép, cả đời tôn thờ hai chữ: “Đẳng cấp”. Với bà, con dâu phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng, phải giúp gia đình này rạng danh thêm chứ không phải là một đứa “khố rách áo ôm”.
Ngày tôi dẫn Thảo về ra mắt, không khí trong căn biệt thự lạnh như hầm băng. Mẹ tôi không thèm nhìn Thảo lấy một lần, bà ngồi trên ghế sofa bọc nhung, tay vuốt ve con mèo Ba Tư, buông một câu ráo hoảnh: “Cái nhà này cổng cao cửa rộng, nhưng chỉ đón người xứng tầm. Loại không cha không mẹ, gia cảnh bần hàn như cô, muốn vào đây thì chỉ có nước… trèo tường rào phía sau mà vào.”
Tôi sững sờ, định lên tiếng bảo vệ người yêu thì Thảo đã nắm chặt tay tôi, ngăn lại. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt mẹ tôi, giọng bình thản đến lạ lùng: “Bác Kim, cháu yêu anh Hoàng thật lòng. Nếu bác nói vậy, cháu xin nghe. Miễn là được làm vợ anh ấy, trèo tường cháu cũng cam lòng.”
Mẹ tôi cười khẩy: “Được, cô nhớ lấy lời hôm nay. Ngày cưới, cổng chính sẽ khóa. Cô muốn vào làm dâu thì tự bắc thang mà trèo tường sau.”
Tôi nghĩ bà chỉ dọa, hoặc muốn thử thách lòng kiên nhẫn của Thảo. Nhưng tôi đã nhầm. Sự tàn nhẫn của mẹ tôi là thật.
Ngày trọng đại đến. Căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, khách khứa toàn những nhân vật tai to mặt lớn. Xe hoa đỗ trước cổng. Nhưng cổng chính khóa chặt bằng hai ổ khóa to tướng.
Mẹ tôi đứng trên ban công tầng hai, tay cầm ly rượu vang, nhìn xuống với vẻ thách thức. Quan khách bắt đầu xì xào bàn tán. Tôi điên tiết, định gọi người phá khóa thì Thảo giữ tay tôi lại. Trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, cô mỉm cười, nụ cười buồn đến nao lòng: “Anh đừng làm lớn chuyện. Để em.”
Và trước sự chứng kiến của hàng trăm người, cô dâu của tôi xách váy, đi vòng ra phía sau nhà. Bức tường rào cao hơn hai mét, đầy rêu mốc. Thảo tháo giày cao gót, đôi chân trần bám vào từng kẽ gạch. Chiếc váy cưới ren ngoại nhập bị rêu xanh bám bẩn, rồi rách toạc một mảng lớn khi vướng vào cành cây khô.
Mẹ tôi đứng trên lầu cười lớn: “Đấy, các vị thấy chưa? Xuất thân thấp hèn thì hành động cũng chỉ đến thế thôi.”
Thảo nhảy xuống sân sau, đầu gối trầy xước rướm máu. Cô phủi bụi trên váy, xỏ lại giày, rồi ngẩng cao đầu bước vào sảnh chính như một nữ hoàng vừa chiến thắng một cuộc chiến vô hình. Sự kiên cường ấy khiến cả khán phòng im bặt, rồi lác đác có tiếng vỗ tay vang lên, không phải vì chúc phúc, mà vì nể phục.
Tiệc tàn. Khách khứa đã về hết. Chỉ còn lại gia đình tôi và vài người họ hàng thân thiết ngồi lại phòng khách kiểm kê phong bì.
Mẹ tôi ngồi ghế chủ tọa, vẻ mặt đắc thắng nhìn Thảo đang ngồi khép nép góc phòng: “Sao? Trèo tường vui không con? Mẹ dạy con bài học đầu tiên: Biết thân biết phận thì mới sống yên ở cái nhà này.”
Thảo đứng dậy. Vẻ khép nép ban nãy biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là một phong thái sắc sảo, lạnh lùng mà tôi chưa từng thấy. Cô lấy từ túi xách ra một chiếc USB và một tập hồ sơ dày cộp, đặt mạnh xuống bàn kính.
“Thưa mẹ, con đã hoàn thành yêu cầu của mẹ. Giờ con xin phép gửi tặng mẹ món quà cưới.” Thảo cắm USB vào chiếc TV màn hình lớn giữa phòng. Màn hình vụt sáng.
Không phải ảnh cưới. Không phải video kỷ niệm. Đó là hàng loạt bảng tính Excel, bản scan hóa đơn đỏ, và những đoạn email nội bộ được đánh dấu đỏ chót. Tất cả đều đóng dấu mộc của tập đoàn nơi mẹ tôi làm việc.
Mẹ tôi nheo mắt, rồi sắc mặt bà chuyển từ hồng hào sang trắng bệch. Bà làm rơi ly trà trên tay. “Cái… cái gì thế này?”
Thảo khoanh tay, giọng nói vang, rõ ràng từng chữ: “Con xin tự giới thiệu lại. Con không chỉ là đứa trẻ mồ côi. Con là Trần Thanh Thảo, Kiểm toán viên cao cấp (Senior Auditor) của công ty kiểm toán Big 4, đơn vị được tập đoàn mẹ thuê bí mật để rà soát tài chính ba năm gần đây của chi nhánh do mẹ quản lý.”
Cả căn phòng chết lặng. Tôi nhìn vợ mình, há hốc mồm. Thảo lật từng trang hồ sơ trên bàn, đọc rành rọt: “Tháng 3/2023, duyệt chi khống 5 tỷ cho công ty sân sau của em trai mẹ. Tháng 8/2023, làm giả chứng từ… biển thủ 3 tỷ. Tổng số tiền thất thoát dưới chữ ký của mẹ là hơn 12 tỷ đồng. Tất cả bằng chứng, dòng tiền đi đâu, về tài khoản nào, con đều đã truy vết xong.”
Mẹ tôi run rẩy đứng dậy, chỉ tay vào mặt Thảo: “Mày… mày gài bẫy tao? Mày là gián điệp?”
Thảo nhìn thẳng vào mẹ, ánh mắt không còn chút sợ hãi: “Con không gài bẫy. Con yêu anh Hoàng là thật. Khi nhận dự án này, con mới biết Giám đốc tài chính là mẹ chồng tương lai của mình. Con đã rất đau khổ. Con đã định nhắm mắt làm ngơ, xin rút khỏi dự án để bảo vệ danh dự cho mẹ.”
Cô ngừng lại một chút, giọng nghẹn đi nhưng đầy uy lực: “Nhưng hôm nay, khi mẹ bắt con trèo tường, khi mẹ chà đạp lên lòng tự trọng của con trước mặt bao người… con nhận ra rằng: Một người không biết tôn trọng người khác thì không xứng đáng được bao che.”
Mẹ tôi sụp xuống ghế. Bà hiểu rõ hơn ai hết, với bằng chứng này, bà không chỉ mất ghế, mất danh dự mà còn đối mặt với pháp lý. Bà bật khóc, tiếng khóc của sự sợ hãi tột cùng: “Thảo… mẹ sai rồi… Mẹ xin con… Con thương thằng Hoàng, con đừng tố cáo mẹ…”
Thảo nhìn mẹ chồng đang quỳ gục dưới sàn, rồi quay sang nhìn tôi. Tôi đau đớn, không biết phải nói gì. Một bên là mẹ, một bên là công lý và người vợ đã chịu quá nhiều uất ức.
Thảo bước lại gần, đỡ mẹ tôi dậy. Cô rút chiếc USB ra khỏi TV, gom lại đống hồ sơ.
“Con sẽ không gửi báo cáo này đi. Nhưng con có điều kiện.”
Mẹ tôi gật đầu lia lịa: “Điều kiện gì mẹ cũng chịu.”
“Thứ nhất, mẹ phải nộp đơn xin nghỉ hưu ngay lập tức với lý do sức khỏe, và dùng tiền riêng hoàn trả lại toàn bộ số tiền đã thất thoát trước khi kỳ kiểm toán kết thúc vào tuần sau. Thứ hai, từ nay về sau, trong ngôi nhà này, con muốn đi vào bằng cửa chính, ngẩng cao đầu như một con người, chứ không phải như một con vật phải leo tường.”
Mẹ tôi cúi đầu, lí nhí: “Mẹ hứa… mẹ hứa…”
Đêm tân hôn, Thảo ngồi bên cửa sổ nhìn ra bức tường rào loang lổ vết rêu. Tôi ôm lấy vai cô ấy: “Em đã cứu mẹ, và cứu cả anh. Xin lỗi em vì tất cả.”
Thảo tựa đầu vào vai tôi, thì thầm: “Em leo qua bức tường đó để chứng minh em yêu anh. Nhưng em tung ra sự thật để chứng minh rằng: Nghèo không hèn. Chỉ có làm điều sai trái mới là hèn.”
Sáng hôm sau, mẹ tôi nộp đơn từ chức. Bà trở nên ít nói, lầm lũi và bắt đầu học cách tôn trọng người khác. Cánh cổng chính của biệt thự từ đó không bao giờ khóa nữa…

