Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm hết

Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm hết

Thanh Thanh 26 Tháng mười một, 2025

Sài Gòn những đêm mưa tầm tã, khi ánh đèn đường nhòe đi qua cửa kính văn phòng tầng 20, tôi vẫn ngồi đó, gõ lạch cạch trên bàn phím. Đồng nghiệp hỏi tôi bán mạng vì cái gì, tôi chỉ cười trừ. Họ không biết rằng, trong ví tôi luôn kẹp tấm ảnh ố vàng chụp bố mẹ đứng trước căn nhà cấp bốn mái ngói rêu phong, tường vôi bong tróc loang lổ như những vết sẹo thời gian.

Từ ngày rời quê lên phố lập nghiệp, tôi đã nuôi một tham vọng cháy bỏng: Tôi phải thay đổi cuộc đời của bố mẹ. Tôi muốn bù đắp cho những ngày tháng bố còng lưng cày ruộng, mẹ buốt tay cấy lúa giữa trời đông để nuôi tôi ăn học. Kế hoạch “Ngôi nhà mơ ước” được tôi âm thầm thực hiện suốt năm năm trời. Tôi dè sẻn từng bữa ăn, chắt chiu từng đồng thưởng dự án, từ chối những cuộc vui xa xỉ. Tất cả chỉ để đổi lấy bản vẽ thiết kế hoàn hảo nhất, những viên gạch chất lượng nhất cho mảnh đất quê hương.

Bố mẹ tôi, hai con người cả đời lam lũ, vẫn sống trong sự giản đơn đến khắc khổ. Hàng xóm láng giềng thường hay ghé qua chặc lưỡi: “Con Hương sống sung sướng trên phố mà để ông bà ở cái nhà dột nát thế này à?”. Bố mẹ tôi chỉ cười hiền, bênh vực: “Nó còn trẻ, còn lo sự nghiệp, chúng tôi ở thế này quen rồi”. Nghe những lời ấy qua điện thoại, lòng tôi thắt lại, nhưng tôi cắn răng không giải thích. Tôi muốn mang đến một sự bùng nổ, một món quà bất ngờ khiến họ vỡ òa trong hạnh phúc.

Ngày khởi công, tôi bí mật về quê, đứng từ xa nhìn đội thợ đo đạc trên mảnh đất vườn rộng bên cạnh căn nhà cũ. Tôi tưởng tượng ra ở đó sẽ mọc lên một căn biệt thự mái Thái hai tầng, sơn trắng tinh khôi, cửa kính cường lực đón nắng, và quan trọng nhất là một khu vườn đầy hoa hồng mà mẹ yêu thích. Ba tháng ròng rã, tôi điều hành công việc từ xa qua camera và những cuộc gọi video với cai thầu. Từng chi tiết nội thất: bộ sofa da bò êm ái, chiếc giường gỗ sồi chắc chắn, căn bếp hiện đại… đều được tôi chọn lựa kỹ lưỡng. Không ai nghĩ 1 cô gái chân yếu tay mềm như tôi lại có thể làm được như vậy.

Ngày hoàn công, căn biệt thự đứng sừng sững giữa xóm làng như một tòa lâu đài nhỏ. Tôi nhắn tin cho bố mẹ: “Cuối tuần này con về, có quà đặc biệt cho bố mẹ. Bố mẹ cứ ở nhà đợi con nhé”. Tin nhắn gửi đi, tim tôi đập rộn ràng như trống trận. Tôi đã hình dung ra cả nghìn kịch bản: mẹ sẽ khóc, bố sẽ cười rạng rỡ, và chúng tôi sẽ có bữa cơm tân gia đầu tiên trong ngôi nhà mới.

Nhưng đời, trớ trêu thay, chưa bao giờ là một giấc mơ hồng.

Chiều thứ Bảy, chiếc xe của tôi lăn bánh chầm chậm vào con ngõ nhỏ rợp bóng tre. Từ xa, mái ngói đỏ tươi của căn biệt thự mới đã hiện ra kiêu hãnh dưới nắng chiều. Lòng tôi phơi phới. Nhưng khi xe dừng trước cổng, nụ cười trên môi tôi vụt tắt, đông cứng lại.

Cổng nhà mở toang. Trong sân – cái sân lát gạch chống trêu mà tôi đã chi cả đống tiền – đang đỗ một chiếc xe máy lạ hoắc, lấm lem bùn đất. Một con chó dữ tợn, không phải con Mực hiền lành của bố tôi, đang sủa ầm ĩ. Và kinh hoàng hơn cả, tiếng nhạc xập xình, tiếng cụng ly “zô zô” vang vọng từ trong phòng khách – nơi lẽ ra phải là không gian tĩnh lặng, sang trọng.

Tôi bước xuống xe, chân như đeo chì. Trước mắt tôi là cảnh tượng khiến máu trong người sôi lên sùng sục. Anh họ tôi – người đàn ông nổi tiếng lười lao động, ham mê cờ bạc trong họ – đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên bộ sofa da bò nhập khẩu của tôi. Vợ anh ta đang lúi húi trong căn bếp mới cóng, mùi mắm tôm nồng nặc bốc lên, ám vào những mảng tường trắng tinh. Lũ trẻ con nhà anh ta chạy nhảy rầm rầm trên cầu thang gỗ, bôi những bàn tay đầy dầu mỡ lên tay vịn.

Họ đã biến tâm huyết, mồ hôi nước mắt của tôi thành cái chợ vỡ.

Tôi đảo mắt tìm bố mẹ. Và kia rồi. Hình ảnh ấy như lưỡi dao cứa vào tim tôi. Bố mẹ tôi đang đứng nép mình ở hiên của căn nhà cấp bốn cũ kỹ, rách nát bên cạnh. Bố mặc chiếc áo nâu sờn vai, tay run run cầm cái quạt nan phe phẩy. Mẹ nhìn về phía căn biệt thự với ánh mắt vừa tiếc nuối, vừa sợ hãi, vừa bất lực.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, lan tỏa ra từng thớ thịt. Tôi bước nhanh về phía bố mẹ, cố nén giọng run rẩy: – Bố, mẹ! Chuyện này là sao? Tại sao họ lại ở trong nhà của mình?

Bố nhìn tôi, thở dài sườn sượt, giọng ông chùng xuống, đầy vẻ cam chịu: – Con à… hôm qua anh Hải sang, bảo là nhà này to quá, bố mẹ già rồi ở không hết, lại lạnh lẽo. Anh ấy bảo dọn sang ở cùng cho “vui cửa vui nhà”, trông coi giúp con. Bố mẹ chưa kịp nói gì thì họ đã… dọn cả đồ đạc sang rồi. Bố sợ làm to chuyện thì mất tình anh em họ hàng, nên…

– Nên bố mẹ cứ để họ cướp trắng trợn thế sao? – Tôi gằn giọng, không phải vì giận bố mẹ, mà giận chính mình đã không lường trước được sự trơ trẽn của lòng người.

Đúng lúc đó, Hải bước ra. Thấy tôi, anh ta không chút ngại ngùng, trái lại còn nở nụ cười nham nhở, răng bám đầy khói thuốc: – Ô kìa, cô Hương đã về! Gớm, làm cái nhà to thế này mà không báo anh một tiếng. Thôi thì chú đi làm xa, nhà cửa để không nó phí, anh chị sang ở trông nom giúp cho. Bố mẹ già rồi, ở cái nhà cũ cho nó quen thuộc, sang đây điều hòa máy lạnh lại ốm ra thì khổ.

Anh ta nói nhẹ bẫng như thể đang làm phúc cho gia đình tôi. Vợ anh ta cũng ló đầu ra, hùa theo: – Đúng đấy chú ạ. Chị vừa nấu nồi giả cầy, chú vào làm vài ly với anh cho vui.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Hải. Không một chút giận dữ bộc phát. Không gào thét. Tôi chỉ cười nhạt – một nụ cười khiến Hải bỗng dưng tắt đài. – Anh Hải này. – Tôi nói, giọng bình thản đến lạ lùng. – Em hỏi anh một câu thôi. Anh có định dọn ra ngay bây giờ không?

Hải khựng lại một giây, rồi phá lên cười hô hố, vỗ đùi đen đét: – Cô khéo đùa! Anh vừa dọn sang hôm qua, đồ đạc còn chưa xếp xong. Với lại, anh em trong nhà cả, đi đâu mà thiệt. Nhà này giờ anh chị ở rồi, cô cứ yên tâm công tác.

– Nghĩa là anh không đi? – Tôi xác nhận lại lần cuối.

– Không đi! Làm gì nhau nào? Cô định đuổi anh à? Bố mẹ chú còn chưa dám nói gì đâu nhé! – Hải hất hàm, giọng điệu chuyển sang thách thức, ỷ thế “chí phèo” làng quê.

Tôi gật đầu nhẹ. – Được. Nếu lời nói không có trọng lượng, thì để hành động lên tiếng.

Tôi quay lưng, bỏ mặc Hải đang ngơ ngác và bố mẹ đang lo lắng níu tay áo tôi. Tôi đi ra xe, mở cửa, lấy điện thoại. Cuộc gọi chỉ kéo dài mười lăm giây. – Alo, anh Tuấn công trình đấy à? Vâng, em Hương đây. Anh điều ngay cho em con máy xúc loại lớn nhất đến địa chỉ em vừa gửi. Gấp nhé. Tiền nong em trả gấp đôi. Nhiệm vụ là: San phẳng.

Hải đứng từ xa vọng lại: – Mày gọi ai đấy? Định dọa anh à? Ở cái làng này tao không sợ ai đâu nhé!

Tôi không đáp, chỉ đứng dựa vào capo xe, châm một điếu thuốc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi hút thuốc trước mặt bố mẹ. Tôi cần sự tĩnh lặng tuyệt đối cho khoảnh khắc này.

Hai mươi phút sau. Mặt đất rung chuyển nhẹ.

Tiếng động cơ gầm rú từ đầu ngõ vọng lại, mỗi lúc một gần, xé toạc không gian yên bình của buổi chiều quê. Một chiếc máy xúc bánh xích khổng lồ, gầu múc to như cái miệng quái vật, lừng lững tiến vào cổng.

Hải đang ngồi nhậu trong nhà, nghe tiếng động lạ vội chạy ra, mặt tái mét khi thấy gầu máy xúc đã vươn cao, che khuất cả ánh mặt trời trước hiên nhà. – Hương! Mày… mày định làm cái gì? – Giọng Hải lạc đi.

Tôi ra hiệu cho tài xế dừng lại một chút, rồi quay sang nhìn Hải, ánh mắt sắc lạnh như dao: – Tôi cho anh chị và các cháu đúng 5 phút để dọn hết những gì thuộc về mình ra khỏi nhà tôi. Sau 5 phút, gạch đá không có mắt đâu.

– Mày điên à? Nhà đẹp thế này! Tiền cả đấy! – Hải hét lên, vừa sợ hãi vừa tiếc của.

– Tiền là của tôi. Tôi xây được, tôi phá được. – Tôi đáp, từng từ rành rọt. – Tôi xây nhà để bố mẹ tôi an dưỡng, không phải để nuôi những kẻ ký sinh trùng. Nếu bố mẹ tôi không được ở, thì không ai được phép ở cả.

Bố mẹ tôi hoảng hốt chạy lại can ngăn: – Hương ơi, thôi con! Phí của giời con ơi! Đuổi họ đi là được rồi!

Tôi nắm chặt tay bố, nhìn sâu vào mắt ông: – Bố, con xin lỗi. Nhưng hôm nay con phải dạy cho họ một bài học về lòng tự trọng. Nếu con nhân nhượng hôm nay, ngày mai họ sẽ lại trèo lên đầu bố mẹ.

Đồng hồ điểm phút thứ năm. Hải và vợ con vẫn đứng ì ra đó, tin rằng tôi chỉ dọa. Tôi phất tay.

“RẦM!!!”

Gầu máy xúc giáng một cú trời giáng xuống mái hiên. Ngói vỡ bắn tung tóe. Bụi gạch đỏ bốc lên mù mịt. Tiếng kính vỡ loảng xoảng như tiếng hét của sự đổ vỡ.

Cả gia đình Hải rú lên, ôm đầu chạy bán sống bán chết ra khỏi căn nhà, không kịp mang theo bát đũa hay quần áo. Con chó của họ cũng cúp đuôi chạy mất dạng.

– Dừng lại! Tao xin mày! Tao đi! Tao đi ngay! – Hải quỳ sụp xuống sân, mặt cắt không còn giọt máu.

Tôi ra hiệu cho máy xúc tạm dừng. Khói bụi lắng xuống, để lộ một góc nhà đã sập, trơ ra khung sắt. Căn biệt thự lộng lẫy giờ trông như một vết thương hở miệng. Nhưng lạ thay, tôi không thấy đau lòng. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm.

Tôi bước lại gần Hải, lúc này đang run rẩy như cầy sấy: – Anh nhớ kỹ ngày hôm nay. Đừng bao giờ đụng vào những gì không thuộc về mình. Và tuyệt đối, đừng bao giờ bắt nạt bố mẹ tôi.

Hải gật đầu lia lịa, không dám ngẩng mặt lên, vội vã lôi vợ con lỉnh ra khỏi cổng, không dám quay đầu lại.

Không gian trở lại tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng động cơ máy xúc nổ cầm chừng. Tôi quay lại nhìn bố mẹ. Hai ông bà đứng đó, nhìn đống đổ nát, rồi nhìn tôi. Ánh mắt họ không còn sự sợ hãi ban nãy, mà thay vào đó là một sự nể phục và an tâm lạ kỳ. Bố tôi bước tới, vỗ vai tôi, giọng ông nghẹn lại nhưng đầy tự hào: – Con dám làm vậy… đúng là con của bố. Bố hiểu rồi.

Tối hôm đó, trên bậc thềm căn nhà cũ, ba người chúng tôi ngồi ăn cơm. Không có sơn hào hải vị, không có sofa êm ái, bên cạnh là đống gạch vụn của giấc mơ tiền tỷ vừa tan tành. Nhưng lòng tôi bình yên đến lạ.

– Con sẽ xây lại. – Tôi nói, gắp cho mẹ miếng đậu phụ. – Nhưng lần này, con sẽ xây tường rào cao hơn. Và con hứa, sẽ không ai dám bước qua cánh cổng kia nếu bố mẹ không gật đầu.

Mẹ cười, nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy: – Cần gì nhà to hả con. Chỉ cần con mạnh mẽ thế này, bố mẹ ở lều tranh cũng thấy ấm lòng.

Tôi nhìn ra khoảng sân tối đen, nơi đống đổ nát nằm im lìm. Tôi đã mất một ngôi nhà, nhưng tôi đã giành lại được sự tôn nghiêm cho gia đình mình. Quyền lực đôi khi không nằm ở việc bạn sở hữu bao nhiêu, mà là ở việc bạn dám buông bỏ bao nhiêu để bảo vệ những điều cốt lõi. Sự bình thản tàn nhẫn hôm nay của tôi, chính là tấm khiên vững chắc nhất cho sự bình yên của bố mẹ ngày mai.

Và tôi biết, căn biệt thự tiếp theo mọc lên trên mảnh đất này, sẽ là một pháo đài bất khả xâm phạm. Đừng tưởng tôi là con gái mà dễ bắt nạt.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Thuê bạn thân làm giúp việc cho nhà mình, trả lương cả chục triệu 1 tháng, được 2 tuần tôi thấy bố chồng tươi tỉnh lạ thường, còn bạn thì cứ tái xanh tái nhợt

Thuê bạn thân làm giúp việc cho nhà mình, trả lương cả chục triệu 1 tháng, được 2 tuần tôi thấy bố chồng tươi tỉnh lạ thường, còn bạn thì cứ tái xanh tái nhợt

Ngay trong Đêm Trùng T-ang, Con Rể nhà cụ Nguyễn nằm rồi trút đi hơi thở cuối cùng ở Trong Buồng, khi người nhà ăn uống xong vào xem thì người đã cứng đờ, lật bàn tay lên mới tá hỏa nhận ra…

Ngay trong Đêm Trùng T-ang, Con Rể nhà cụ Nguyễn nằm rồi trút đi hơi thở cuối cùng ở Trong Buồng, khi người nhà ăn uống xong vào xem thì người đã cứng đờ, lật bàn tay lên mới tá hỏa nhận ra…

HOT NEWS

  • Chồng đưa nhân tình ra nước ngoài sinh con trai, người vợ làm chuyện không ngờ
    Chồng đưa nhân tình ra nước ngoài sinh con trai, người vợ làm chuyện không ngờ
  • Bất ngờ đến thăm thông gia phố giàu có, ông bố quê kéo con gái rời khỏi căn biệt thự
    Bất ngờ đến thăm thông gia phố giàu có, ông bố quê kéo con gái rời khỏi căn biệt thự
  • Bố mẹ vợ từ quê lên chơi, chồng ném cho vợ 100 ngàn bảo đi chợ
    Bố mẹ vợ từ quê lên chơi, chồng ném cho vợ 100 ngàn bảo đi chợ
  • Chồng dọn đến ở hẳn với bồ, tôi không gào thét ghen tuông mà lặng lẽ chở mẹ chồng liệt đến
    Chồng dọn đến ở hẳn với bồ, tôi không gào thét ghen tuông mà lặng lẽ chở mẹ chồng liệt đến
  • Con trai mộ mới xanh cỏ mà con dâu bụng đã lùm lùm, mẹ chồng đuổi đi và sự thật…
    Con trai mộ mới xanh cỏ mà con dâu bụng đã lùm lùm, mẹ chồng đuổi đi và sự thật…
  • Chồng cặp bồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa ra giá 1 tỷ để vợ ly hôn
    Chồng cặp bồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa ra giá 1 tỷ để vợ ly hôn
  • Chồng mỉa mai: “Rời khỏi tôi, mẹ con cô cháo không có mà húp”, để rồi…
    Chồng mỉa mai: “Rời khỏi tôi, mẹ con cô cháo không có mà húp”, để rồi…
  • Chồng khinh vợ là “mẹ sề” không cho đi dự tiệc cưới, lúc đến nhà hàng thì choáng váng
    Chồng khinh vợ là “mẹ sề” không cho đi dự tiệc cưới, lúc đến nhà hàng thì choáng váng
  • Anh trai mải chơi diều để lạc em gái 5t, 20 năm sau….
    Anh trai mải chơi diều để lạc em gái 5t, 20 năm sau….

Bài viết mới

  • Vợ sốt 40°C không nấu được cơm, chồng cho ngay cái tát trời giáng, vợ ký luôn đơn ly hôn
    Vợ sốt 40°C không nấu được cơm, chồng cho ngay cái tát trời giáng, vợ ký luôn đơn ly hôn
    Trong mắt gia đình chồng, tôi là một đứa con …
  • Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm hết
    Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm …
    Sài Gòn những đêm mưa tầm tã, khi ánh đèn …
  • Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”
    Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”
    Tôi tên là bà Hạnh, năm nay sáu mươi hai …
  • Mẹ chồng cùng con dâu ra ngân hàng rút tiền, cô nhân viên lén nhét vào tay bà tờ giấy “CHẠY ĐI”
    Mẹ chồng cùng con dâu ra ngân hàng rút tiền, cô nhân viên lén nhét vào tay bà tờ giấy “CHẠY ĐI”
    Tôi tên là bà Cúc, năm nay sáu mươi hai …
  • Kiếm 50 triệu/tháng vẫn không dám gửi cho bố mẹ 1 đồng mà dành hết lo cho vợ con, nhưng tôi quyết ly hôn vì câu nói lạnh lùng của vợ lúc mẹ chồng ốm cấp cứu…
    Kiếm 50 triệu/tháng vẫn không dám gửi cho bố mẹ 1 đồng mà dành hết lo cho vợ con, nhưng tôi quyết ly hôn vì …
    “Ting!”…Tin nhắn báo lương tháng này hiện lên trên màn …
  • Hàng xóm sát vách trả giá con cá rồng 100 triệu nhưng anh Minh nhất quyết không chịu bán, sáng hôm sau, con cá rồng đỏ nuôi 12 năm trong phòng khách bỗng nhảy lên đập vào kính rồi chết nổi
    Hàng xóm sát vách trả giá con cá rồng 100 triệu nhưng anh Minh nhất quyết không chịu bán, sáng hôm sau, con cá rồng …
    Hàng xóm sát vách trả 100 triệu cho con cá …
  • Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy chuồng 300 con heo đồng loạt nằm im chet cứng đờ
    Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy …
    Trong buổi họp thôn, ai cũng sững người khi ông …
  • Đi làm xa mỗi tháng gửi về cho mẹ 20 triệu nuôi vợ mới sinh, lúc về chết điếng khi thấy vợ bế con ngồi ăn mì tôm
    Đi làm xa mỗi tháng gửi về cho mẹ 20 triệu nuôi vợ mới sinh, lúc về chết điếng khi thấy vợ bế con ngồi …
    Tôi tên là Tuấn, kỹ sư xây dựng. Vì muốn …
  • Mẹ già 60t bất ngờ có thai, cả làng đổ cho tác giả là ông góa vợ cuối xóm
    Mẹ già 60t bất ngờ có thai, cả làng đổ cho tác giả là ông góa vợ cuối xóm
    Mẹ tôi năm nay tròn 60 tuổi, góa chồng từ …
  • Ông chủ đầm tôm to nhất làng cãi nhau qua lại với thanh niên nát rượu nhất xóm chỉ vì 3 mét đất để ô tô, sáng hôm sau thức dậy cả nhà ông gào khóc thảm thiết
    Ông chủ đầm tôm to nhất làng cãi nhau qua lại với thanh niên nát rượu nhất xóm chỉ vì 3 mét đất để ô …
    Làng Hạ Lợi, vùng ven biển huyện Phú Hải, ai …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]