Tôi năm nay 67 tuổi, góa chồng, sống cùng vợ chồng đứa con trai cả từ mấy năm nay.Đất đai ở quê tổ tiên để lại, tôi giữ hơn 200 mét vuông mặt tiền, giá trị không nhỏ.Chúng nó ngọt nhạt mãi, cuối cùng tôi bán miếng đất được 3 tỷ, đưa toàn bộ cho con đứng tên xây căn nhà 5 tầng ở thành phố.
“Mẹ ở với chúng con, có gì sung túc hơn.” – nó nói, con dâu cũng ríu rít bên cạnh.
Nhìn căn nhà đang dần thành hình, tôi yên tâm. Nghĩ mình già rồi, chỉ mong có nơi thờ chồng, rồi ngày cuối đời có người đưa tiễn.
Nhưng… đời không như mơ.
Sau khi nhà xây xong được đúng 2 tháng, một buổi chiều con trai tôi gọi:
“Mẹ ạ, chúng con thấy khu nhà trọ gần đây có phòng sạch sẽ, yên tĩnh, phù hợp tuổi già… Mẹ dọn tạm sang đó nhé!”
Tôi cứng người.
Tôi không khóc. Không nói.Chỉ cười. Cười nhạt.Rồi bảo: “Ờ, đưa mẹ giấy tờ hộ khẩu, để mẹ ký cái.”
Chúng nó thở phào, tưởng tôi dễ bảo.Không ngờ…
Ngay đêm đó, tôi gọi điện cho con út đang làm luật sư ở Sài Gòn – con gái út tôi.
Tôi gửi cho nó bản sao hợp đồng chuyển tiền, bản ghi âm cuộc trò chuyện lúc con cả “mời” tôi ra khỏi nhà, và bản photo tờ di chúc cũ còn giữ.
Tôi từng âm thầm viết di chúc để chia đều tài sản cho các con, nhưng chưa công chứng.Và bây giờ, tôi quyết thay đổi tất cả.
Một tuần sau, tôi chính thức khởi kiện con trai và con dâu ra tòa dân sự.Lý do: chiếm đoạt tài sản dưới hình thức giả danh hỗ trợ xây dựng – có dấu hiệu lợi dụng lòng tin.
Con cả chết đứng khi nhận được trát.Chưa kịp định thần thì căn nhà vừa hoàn công đã bị phong tỏa để điều tra nguồn vốn.
Thế nhưng đòn chí mạng chưa dừng lại:
Tôi cũng **liên hệ ngân hàng – nơi từng chuyển khoản 3 tỷ – yêu cầu sao kê, đồng thời công khai trên mạng đoạn ghi âm con dâu nói:
“Giờ bà già ấy ở trong nhà nhìn chướng mắt, đuổi khéo ra là vừa rồi!”**
Cộng đồng mạng dậy sóng.Bạn bè, họ hàng chửi vợ chồng nó mất nhân tính.Khách hàng cũng quay lưng, cửa hàng kinh doanh của con dâu phá sản trong 1 tháng.
Tòa án tuyên:
Tài sản được xây dựng từ tiền của tôi vẫn thuộc quyền đồng sở hữu, căn cứ theo điều khoản tài sản không chứng minh được là tặng cho vô điều kiện.
Tôi không đòi lại căn nhà.Chỉ yêu cầu tòa chia đôi căn nhà 5 tầng, tôi lấy tầng trệt làm nơi thờ chồng, và tầng trên làm nơi ở cho mình.
Vợ chồng nó bị đẩy lên tầng 5.Đi thang bộ mỏi gối, còn tôi mỗi ngày vẫn thong dong, bưng tách trà thơm, ngồi giữa tầng trệt mát rượi nhìn ảnh chồng mỉm cười…
Bài học: Đừng tưởng người già không biết tính toán.Tôi đã từng hiền, nhưng một khi bị phản bội, tôi không cần la hét – tôi chỉ cần ra tay đúng lúc.