Mười một năm trước, con gái tôi bỏ lại thằng bé trên giường, chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ.
Nó nói:“Mẹ nuôi hộ con một thời gian. Con đi làm ăn xa.”
Nhưng tôi biết.Nó đi theo người đàn ông khác.
Thằng bé khi ấy mới sáu tuổi, được bác sĩ chẩn đoán tự kỷ phổ nhẹ. Nó không khóc, không níu mẹ, chỉ ngồi bó gối, lắc lư người, mắt nhìn trân trân vào khoảng không.
Từ hôm đó, tôi thành mẹ của nó.
Nuôi một đứa trẻ tự kỷ không giống nuôi đứa trẻ bình thường. Nó không gọi “bà”, không biết đòi ăn, không biết than đau. Tôi phải học từng thứ: cách nói chậm, cách chạm nhẹ, cách kiên nhẫn khi nó lặp đi lặp lại một câu hàng trăm lần.
Có những đêm tôi mệt quá, ngồi dựa cửa khóc thầm.Nhưng sáng ra, nó vẫn đưa cho tôi tờ giấy vẽ nguệch ngoạc, ánh mắt sáng lên như muốn nói: bà đừng bỏ con.
Mười một năm trôi qua như thế.
Nó lớn lên, ít nói, nhưng đặc biệt giỏi máy tính. Có ngày ngồi trước màn hình cả buổi, không ăn, không uống. Tôi không ngăn, chỉ để sẵn bát cơm cạnh bàn.
Rồi một hôm, nó chạy ra, đưa cho tôi tờ giấy thông báo.Nó được giải thưởng công nghệ dành cho sinh viên trẻ — 200 triệu đồng.
Lần đầu tiên trong đời, nó ôm tôi.Vụng về, run run, nhưng chặt.
Tôi chưa kịp vui trọn thì… con gái tôi quay về.
Nó ăn mặc sang trọng, xách túi đắt tiền, nói năng nhẹ nhàng như chưa từng bỏ đi. Nó nhìn thằng bé, nở nụ cười gượng gạo:
“Mẹ đây con.”
Rồi quay sang tôi:
“Tiền thưởng đó… mẹ giữ hộ cháu hay sao? Con là mẹ ruột, con có quyền hưởng một phần.”
Tôi không giận.Cũng không mắng.
Tôi chỉ gật đầu:
“Ừ. Con nói đúng.”
Nó ngạc nhiên.Tưởng tôi già rồi, mềm lòng rồi.
Nó không biết rằng… tôi đã chuẩn bị cho ngày này rất kỹ.
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một xấp hồ sơ.Giấy tờ nhận nuôi hợp pháp.Biên bản bỏ rơi trẻ em có xác nhận của chính quyền năm đó.Hồ sơ y tế, học phí, chi phí điều trị suốt 11 năm — đứng tên tôi.
Cuối cùng, là bản di chúc tôi đã lập từ ba năm trước.
Toàn bộ tài sản, kể cả tiền thưởng của thằng bé, đều được gửi vào quỹ học tập đứng tên chính nó, do tôi làm người giám hộ.
Con gái tôi tái mặt.
Tôi nhìn thẳng vào nó, giọng vẫn rất bình thản:
“Con có quyền sinh ra nó.Nhưng người có quyền quyết định cuộc đời nó… là người đã không bỏ đi.”
Thằng bé đứng cạnh tôi, tay nắm chặt vạt áo. Nó không nói gì, chỉ quay sang nhìn mẹ ruột — ánh mắt xa lạ như nhìn một người dưng.
Nó kéo tay tôi, nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng:
“Bà… là nhà.”
Con gái tôi bật khóc.Nhưng đã muộn.
Có những đứa trẻ không cần mẹ quay về.Chúng chỉ cần một người ở lại.

